Long Phù Nguyệt còn không kịp tỉnh hồn lại, ngây ngô mơ hồ hỏi một câu: "Đi nơi nào?"
Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Nên đi đến gặp bọn họ ."
"Ách ——"
Mặt Long Phù Nguyệt lại đỏ, nàng cư nhiên đến bây giờ mới nhớ tới sư huynh bọn họ còn chờ ở bên kia đầm lầy.
Bọn họ vừa mới đi đến ven đầm lầy, rất xa liền thấy con đại quy kia bơi lại đây. Cổ Nhược, tiểu hồ ly, cùng với một cô gái áo trắng đều đứng ở trên lưng con rùa lớn này.
Đại Ô Quy tốc độ bơi cực nhanh, đảo mắt liền đến bên bờ.
Tiểu hồ ly nhảy xuống, chạy vội lại đây. Miệng hô hoán ầm ĩ: "Hai người các ngươi lại đi chỗ nào vậy? Ta còn tưởng rằng các ngươi lại gặp phiền toái gì nữa rồi."
Lúc này Cổ Nhược, cô gái áo trắng cũng toàn bộ nhảy lên bờ.
Lại nhìn thoáng qua cô gái áo trắng xinh đẹp kinh người kia: " Đây là —— Hoa Tích Nguyệt?"
Hoa Tích Nguyệt cười híp ánh mắt, dạo qua một vòng: "Đúng vậy a. Ta chính là Hoa Tích Nguyệt, Thánh nữ, ta rốt cục có thể khôi phục hình người . Đa tạ ngươi."
Tiểu hồ ly ở một bên bay lên bay xuống : "Phù Nguyệt, thế nào? Tỷ tỷ của ta là một đại mỹ nhân phải không?"
Long Phù Nguyệt gật gật đầu, thiệt tình khen ngợi: "Không sai, không sai, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Ha ha."
Không khỏi liếc mắt nhìn đại sư huynh, thầm nghĩ: "Nếu có thể đem đại sư huynh cùng vị hồ tiên này kết thành một đôi, cũng là một chủ ý không tồi. . . . . ."