Bây giờ mới nhìn thấy Cổ Nhược, Hoa Tích Nguyệt và tiểu hổ ly đang cùng con rùa kia giao đấu.
Con rùa kia bởi vì vừa rồi có chút tự cao tự đại, cho nên ma tâm đào nguyên mới có thể bị Hoa Tích Nguyệt phá giải, nó cũng bị một chút nội thương. Nhưng nó tu luyện cũng không biết đã bao nhiêu năm, đương nhiên cũng rất có bản lãnh, lúc này một đấu ba mà cũng không có chút yếu thế. Nó sống ở trong đầm lầy này, trên lưng sinh ra rất nhiều xúc tua uốn lượn như rắn, khua loạn trên không trung, mỗi một xúc tua vung tới, đều mẩng tiếng vang ken két như kiếm vừa được rút ta khỏi vỏ, làm cho một người hai hồ không thể không xoay tay lại tự bảo vệ mình. . . . .
Long Phù Nguyệt rút thanh Nga Mi kiếm ra định nhảy qua trợ giúp. Phượng Thiên Vũ kéo nàng lại: “Võ công của nàng không được, ngoan ngoãn ở đây đừng nhúc nhích, để cho ta tới đó!”
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, cắn cắn môi, nàng cũng biết chính mình võ công thấp kém, cứ như vậy chạy đến quả thật không giúp họ được nhiều, liền đem thanh kiếm đưa cho Phượng Thiên Vũ: “Dùng cái này đi.”