“Mộng? Ta đang bình thường, sao có thể nằm mơ?”
Phượng Thiên Vũ nhìn sang trận đấu đang diễn ra quyết liệt ở bên kia giữa Hoa Tích Nguyệt cùng đại Ô Quy, thản nhiên nói: “Chính là tên rùa khốn kiếp kia giở trò quỷ, nó làm một loại ảo thuật, khiến cho toàn bộ chúng ta rơi vào bên trong tâm ma của mình. Nó sẽ hấp thu nguyên khí, tinh khí của chúng ta, để tu hành………….”
Cũng không biết tại sao khi nàng hỏi, Phượng Thiên Vũ lại có cảm giác vẻ mặt ôn nhu này dày đặc hàn khí. Hắn từng bước một lui về phía sau, cười nhẹ một tiếng: “Thực ra, cũng không hẳn hoàn toàn là như vậy, ta quả thực cũng bị thương.”
“Vậy_____Thương thế của ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Có cần ta trị liệu cho một chút hay không?” Long Phù Nguyệt vẻ mặt như thánh mẫu cười ngọt ngào.
Phượng Thiên Vũ cảm thấy tóc gáy trên người toàn bộ dựng hết lên, hắn lui về phía sau nửa bước, cười toe toét: “Tốt hơn nhiều rồi, tốt hơn nhiều rồi.”
“Thấy ta sốt ruột, trong lòng ngươi có phải rất cao hứng không?” Long Phù Nguyệt lại tiến đến gần từng bước.
“Phù Nguyệt, thấy nàng vì ta mà lo lắng, ta thực rất cảm động, thì ra trong lòng nàng thực sự có ta………Thật sự đối với ta tốt như vậy.”
Long Phù Nguyệt thản nhiên cười: “Ta vẫn luôn đối với ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết?”
“Cái kia_____Phù Nguyệt, nàng đừng cười như vậy được không?” Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên bị người khác ép lui về phía sau từng bước. Bỗng nhiên hắn có chút hối hận khi làm trò vừa rồi. Sao hắn lại có cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.
Long Phù Nguyệt nói: “Tại ta nhớ ngươi……….Nhớ ngươi muốn chết.”