Hắn vẫn chưa nói xong câu, Long Phù Nguyệt liền ôm Phượng Thiên Vũ chặt hơn, cơ hồ muốn biến hắn thành một bộ phận trên cơ thể mình: “Huynh…………không cho huynh đả thương hắn!”
Phượng Thiên Vũ ở trong ngực nàng đau muốn chết, nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng: “Xem ra đại Ô Quy kia quả thật không tồi nha, bằng không hắn cũng không biết nha đầu này lại để ý hắn như vậy……..
Hắn thật sự muốn cười to, nhưng tham luyến cái ôm này, nên nhất thời không đứng dậy, cứ tiếp tục giả vờ sắp chết, khóe miệng nhếch lên lộ ý cười. Nhịn cười thật vất vả, toàn thân hắn cứ run lên.
Long Phù Nguyệt không nhìn thấy sắc mặt của hắn, chợt thấy thân mình hắn run lên, cho là hắn mất máu nhiều nên lạnh, càng ôm chặt hắn, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng lại không tìm được vật gì chống lạnh. Ngẩng đầu lên thấy Cổ Nhược đang khoác áo bào trắng, hai mắt sáng lên, vươn một bàn tay, tội nghiệp nhìn Cổ Nhược: “Đại sư huynh, cho mượn áo bào một chút.”
Cổ Nhược liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, người này, trong lòng nhất định đang rất vui mừng? Hừ, không nghĩ tới hắn còn có một bộ mặt ngây thơ như thế………Cổ Nhược cũng không muốn vạch trần hắn, muốn nhìn một chút xem hắn có thể giả bộ bất tỉnh trong bao lâu.
Đem áo bào trắng trên người cởi ra, đưa cho Long Phù Nguyệt, thản nhiên nói: “Ngươi từ từ cứu hắn, ta đi cứu Hoa Đậu Đậu.”
Long Phù Nguyệt dường như không nghe thấy hắn nói cái gì.
Chỉ vội vàng đem áo choàng kia phủ lên người Phượng Thiên Vũ, đem hắn bao lại giống như cái bánh chưng.