Hoa Tích Nguyệt giống như trái cầu lông hồng đi phía sau hắn, miệng vẫn lải nhải như trước: “Tin tưởng ta, ta không hề nhận sai, còn nhớ bốn nghìn năm trước, khi đó ta vừa mới tu luyện thành hình người, đối với trần gian tràn ngập sự hiếu kì, bỏ trốn đi đến bên hồ Tây Tử du ngoạn, lại đụng phải một đạo sĩ thúi, hắn muốn thu ta, thiếu chút nữa đánh ta hồn phi phách tán, may mắn người đã xuất hiện cứu ta, còn trị giúp thương thế của ta, thu dưỡng ta gần một tháng, đáng tiếc khi đó ta bị tên đạo sĩ thúi đánh cho nguyên khí trọng thương, không thể khôi phục hình người, chỉ có thể lấy bộ dáng hồ ly ở chung cùng ngươi………..”
Đôi mắt Hoa Tích Nguyệt lóe ra phong thái khác thường, không nói lên lời. Hiển nhiên đang nhớ tới phần kí ức cực kì tốt đẹp, nhưng nó cảm thấy chuyện đó như mới xảy ra.
Nó vẫn cứ đi sau nói liên miên, còn Cổ Nhược vẫn không ngừng đi, thản nhiên nói một câu: “Ta hiện nay mới có hai mươi lăm tuổi, làm sao có thể ở bốn ngàn năm trước cứu ngươi?”