Bỗng nhiên thấy toàn thân tiểu hồ ly lông trắng dựng hết lên, hai con mắt trợn tròn, cơ hồ muốn phun ra lửa: “Hoa Tích Nguyệt, có phải tỷ đã cấp cho tên kia năm ngàn năm linh lực? Tên kia quá bỉ ổi! Cũng chỉ có tên ngu ngốc như tỷ mới mắc mưu hắn! Đáng giận!”
Năm ngàn năm linh lực?! Long Phù Nguyệt hoảng sợ, phấn hồ ly này rốt cuộc đã tu luyện mấy ngàn năm rồi? Không phải là hơn vạn chứ?
Cái đuôi của Hoa Tích Nguyệt quét qua khiến cho tiểu hồ ly té ngã, nó nhảy qua, đôi mắt trừng trừng nhìn tiểu hồ ly: “Xú tiểu tử, đệ vừa gọi cái gì?! Ta tất cả không phải đều là vì đệ sao! Đệ mất tích như vậy, để tìm đệ, Cung Tịch Dạ cũng hao tổn không ít linh lực, huống chi còn vận công đem ta xuyên qua không gian thời gian, ta mất năm ngàn năm linh lực thì hắn ít nhất cũng hao phí ba ngàn năm……Tính ra như vậy ta cũng không tiếc.”
“Vậy tỷ tới đây, lại biến thành cái bộ dạng này, thì tìm ta như thế nào? Lại không thể đem ta về, cha mất đi một đứa con trai cũng không sao, hiện tại ngay cả nữ nhi ngoan hiền của ông cũng biến mất, chỉ sợ sẽ khóc khiến trời long đất lở……..”