Nhưng vừa rồi hắn truyền nội lực cho nàng, lại không phát hiện có nội thương, rốt cuộc là tại sao? Hay là—-Khúc mắc của nàng còn chưa được cởi bỏ?
“Phù Nguyệt, thực xin lỗi là ta lãnh đạm với nàng, kì thực ta chỉ muốn giận nàng một chút mà thôi, cũng không phải không nhớ nàng….Lần này dùng phạt roi, ta biết nàng rất hận ta, nhưng ta cũng không có biện pháp…….Nàng tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng vẫn không phải là người trong chốn cung đình, không biết những tranh đấu gay gắt phức tạp trong cung!”
Qua thật lâu sau, Phượng Thiên Vũ rốt cuộc mở miệng, hắn châm chước từ ngữ, còn muốn nói tiếp, đã thấy mắt Long Phù Nguyệt khép kín, hơi thở nặng nề, giống như đã ngủ.
Hắn chỉ có thể cười khổ một cái. Huyết sen kia thập phần khó uống, cơ thể nàng lại yếu, nàng đương nhiên buồn ngủ, cơ bản không thể nghe được lời hắn nói.
Nhìn dung nhan yếu đuối khi ngủ của nàng, hắn nhẹ thở hắt ra, ở trên môi nàng nhẹ nhàng hôn, thì thào nói: “Phù Nguyệt, chúng ta đừng tiếp tục hành hạ nhau được không? Ta còn muốn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nàng…….”
Quên đi, có thời gian lại chậm rãi giải thích cho nàng nghe, hiện tại để nàng nghĩ ngơi thật tốt. Dù sao nàng đã là vợ hắn, cả đời ở chung một chỗ…….
Ngày hôm sau, Phượng Thiên Vũ hạ triều, liền ở trong thư phòng xử lý công văn, hắn đi ra ngoài hơn mười ngày, công việc lưu lại rất nhiều, hắn phải mau chóng xử lý…
Ngoài cửa có tiếng ồn
Hắn ghét nhất lúc đang xử lý công sự mà có người quấy rầy, cho nên thị vệ canh cửa chưa bao giờ cho kẻ nào làm phiền hắn.