Một đêm kia, hắn rốt cục vì nàng chuẩn bị tân phòng. Hắn nghĩ nàng sẽ vui mừng .
Phượng Thiên Vũ cảm thấy nhục nhã, không có ai dám đánh hắn, vậy mà nàng dám cho hắn một cái tát. Hắn lớn như vậy cũng chưa từng bị đánh, cho nên hắn có chút phát hỏa, chờ tỉnh ngộ lại suýt nữa chôn sống nàng, may mắn hắn không có nhẫn tâm. Liền đem tân phòng hủy hoàn bộ, sau đó phất tay áo bỏ đi, cũng không quay lại. . . . . .
Trách không được người ta nói hôn nhân là phần mộ tình yêu, thì ra tình yêu là như thế ——
Hiện tại hắn và nàng, giống như là hai con nhím, muốn đến gần đối phương, lại bị đối phương làm cho mình đầy thương tích……..
Ngoài cửa sổ gió thật lạnh, ánh trăng cũng rất lớn.
Long Phù Nguyệt ở trên giường lật qua lật lại, vết thương sau lưng đau đớn, khiến nàng lại nhen nhóm lửa giận. Mồ hôi lạnh toát ra, theo thái dương chảy xuống.
“Phu nhân, phu nhân, người muốn cái gì? Nô tỳ lấy cho người.” Điềm nhi đang ngồi dưới đèn may vá quần áo, nghe được động tĩnh vội chạy tới.
“Ta, ta khát quá! Điềm nhi cho ta nước.” Long Phù Nguyệt nằm lỳ ở trên giường, cổ họng của nàng rất khát .
Điềm nhi giúp nàng rót một chén nước, thấy nàng uống một hơi, nước mắt nàng chảy ra.
Long Phù Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì? Ta bất quá chỉ trúng vài roi mà thôi. Không chết được. Còn nữa, không nên gọi ta là phu nhân, ta bây giờ là thị thiếp, ha ha, thị thiếp. . . . . . Ngươi không nhìn thấy, chúng ta bị đưa đến lãnh cung rồi sao?”
Điềm nhi nghẹn ngào nửa ngày: “Phu nhân, rốt cuộc làm sao lại thế này? Làm sao mà chỉ mới qua một ngày, lại biến thành như vậy?”
Khóe miệng Long Phù Nguyệt lộ ra nụ cười ảm đạm, nhẹ nhàng nói : “Rất đơn giản, nữ nhân chính trong tiểu thuyết xuyên không sẽ đụng đến nội dung vở kịch máu chó, giờ hiện tại đã tới phiên ta. Nếu ta không trải qua, chẳng phải sẽ làm người xem thất vọng sao?”
Nàng nghĩ: sự tình đơn giản lại không đơn giản, sáng hôm nay, nàng nhận được thánh chỉ, cho nàng vào cung để tham gia yến hội.