Long Phù Nguyệt vỗ bả vai của Điềm Nhi đem nàng đè xuống, suýt nữa đem Điềm nhi ụp mặt xuống bàn: "Ha ha, đúng vậy a, ở Thiên Cơ quốc. . . . . ."
Ánh mắt của nàng trái ngắm phải ngắm, chợt thấy trên bàn có bầu rượu ngọc bích cùng chén thủy tinh: "Ta muốn quên, hôm nay hẳn là nên uống thật say. Điềm nhi, chúng ta uống, uống cho say."
Rót ra hai chén rượu, là rượu tuyệt phẩm, ở trong chén thủy tinh hơi hơi tỏa ra ánh xanh mát.
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên có hứng thú thi thơ:
“Lan lăng mỹ tửu uất kim hương
Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang
Đãn sử chủ nhân năng tuý khách
Bất tri hà xứ thị tha hương(*)
. . . . . . Ha ha, , chúng ta Uống....uố...ng!"
Ngâm một tiếng, lại uống một ly rượu .
(Khách Trung Tác của Lý Bạch)
Điềm nhi lần đầu tiên thấy bộ dạng nàng như vậy ‘ hào sảng, điên cuồng ’ , trong lòng rất đau, nhưng nàng lại không biết Long Phù Nguyệt cùng Vương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khuyên cũng không biết khuyên như thế nào.
Vươn tay đoạt chén rượu của nàng: "Phù Nguyệt, không thể uống rượu nữa, uống vào bụng sẽ đau ."
Long Phù Nguyệt mỉm cười, muốn đoạt lại từ tay Điềm nhi, nàng khoát khoát tay nói : "Không sợ, không sợ, ta chính là đang nóng rất khó chịu, vừa vặn uống rượu này mát mẻ thực mát mẻ a. Ngươi không uống được, vậy ngươi dùng bữa đi."
Nói chuyện một lúc, lại có mấy chén rượu vào bụng, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên vài câu thơ: "Hoa gian một bầu rượu, tự mình chước vô tướng thân. Nâng chén mời Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người. . . . . ."
Trong mắt bỗng nhiên nong nóng , hình như có hơi nước tràn ngập, nàng ngẩng đầu lên, hít một hơi dài, rốt cục thành công đem nước mắt đang chảy ra ép trở về. . . . . .
Ha ha cười nói: "Nơi này rượu và thức ăn thịnh soạn như vậy, chúng ta nói sang chuyện vui đi. . . . . ."
Bên trong thư phòng, Phượng Thiên Vũ phiền chán đem hỉ phục xé bỏ, tưởng xử lý các bản tấu phụ hoàng giao cho hắn một chút sẽ tĩnh tâm, lại như thế nào cũng tĩnh tâm không nổi. Trước mắt hắn lặp đi lặp lại đều là Long Phù Nguyệt, hai mắt rưng rưng. . . . . .
Rõ ràng khuyên chính mình sẽ không bao giờ yêu thương nàng nữa, tâm tư của nàng không hề giống bề ngoài nhìn qua đơn thuần như vậy, nàng đã dùng cổ, đã dùng cổ để khống chế hắn. Cảm giác bị khống chế thật sự rất khó chịu, cũng làm cho hắn thực căm tức. Nhưng hắn không muốn để nàng rơi lệ, hôm nay nàng té ngã, hắn theo bản năng ôm nàng, mặc dù chỉ là ngắn ngủn một cái chớp mắt, hắn lại suýt nữa không thả nàng ra. . . . . .