Long Phù Nguyệt sửng sốt, mới biết mình nói lỡ lời, người này tuy rằng nhìn qua không giống người xấu, nhưng rốt cuộc thân phận rất bí ẩn, không biết rõ lai lịch của hắn trước, nàng vẫn là không cần mù quáng nói ra thân phận của mình. Dù sao sa mạc này là địa bàn của Diêu Quang quốc, nàng cẩn thận vẫn hơn.
Nàng cười ha ha: “Người tới không ít…..Ha ha, làm công việc buôn bán, đi ít người sao được.”
“À, thì ra là việc buôn bán, xem ra các ngươi buôn bán không nhỏ…” Đêm dài từ từ trôi đi, người nọ tựa hồ có chút suy tính: “Ở sa mạc việc buôn bán rất hiếm có, lại có một thân công phu tốt, cô nương nói vậy cũng biết rõ bí quyết trong đó. Mua bán trong sa mạc lợi nhuận không nhỏ đúng không?"
“Ha ha, đúng vậy a, đúng vậy a, ta cũng hiểu được một ít.” Long Phù Nguyệt cũng bị câu dẫn vào câu chuyện, cười nói: "Trong sa mạc mua bán cũng không thường làm, bão cát, bầy sói, cực nóng, cường đạo. . . . . . Tùy tiện sẽ mất mạng, lợi nhuận tự nhiên cũng lớn một ít. . . . . ."
Ánh mắt người nọ chợt lóe, thản nhiên nói: “Nhìn da thịt cô nương non mềm, trói gà không chặt, quả thật không giống như là người kiếm ăn trên sa mạc.”
Không xong! Chỉ mải lo đàm thoại mà để lộ ra sơ hở!
Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, há mồm ngáp một cái: “Ha ha, có thể ta cùng đại sư huynh giống nhau, dù phơi nắng thế nào cũng không đen được…..Thôi, ta mệt rồi, chờ ta tỉnh lại sẽ cùng ngươi nói chuyện tiếp…..”