Long Phù Nguyệt kiên trì đợi một lúc lâu, thấy hắn không có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi sợ hãi.
“Người này tại sao lại không nói chuyện? Không phải là đang nghĩ biện pháp chơi ta chứ?”
Nàng cười cười một tiếng: “Vương gia, ngài gọi nô tì tới đây làm gì? Thỉnh Vương gia phân phó, nô tì dù phải nhảy vào biển lửa cũng không từ nan.”
Phượng Thiên Vũ lông mày hơi nhíu, đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra tâm trạng, thản nhiên nói: “Châm trà.”
“A?” Long Phù Nguyệt ngây người: “Châm trà? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: “Nàng sẽ không ngay cả châm trà cũng không biết?”
“Ha ha, đương nhiên biết, ta tất nhiên là biết.” Long Phù Nguyệt trong lòng có ám muội, khí thế trước hết thua ba phần. Vội vàng hấp tấp giúp hắn rót một chén trà, đưa đến trên tay của hắn.
Phượng Thiên Vũ nhấp một ngụm, như không nhận ra điều gì liền nhíu mày một chút, đột nhiên hỏi: “Nàng có hiểu gì về trà đạo không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt hơi đỏ lên, trên tivi nàng cũng đã từng xem qua cách pha trà rồi, nhưng tính tình của nàng thì không ôn hòa, sao có thể làm theo được? Cho nên đành thành thật lắc đầu: “Ta không biết. Nhìn qua đã thấy phiền toái rồi, ta không có tính kiên nhẫn.”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Vậy nàng về sau cùng Mai thị thiếp học một ít cách pha trà. Bổn vương muốn uống trà do nàng pha.”
“Gì?” Long Phù Nguyệt nhíu mày: “Tại sao muốn ta học? Để Mai thị thiếp hầu hạ ngươi không tốt hơn sao?”
Phượng Thiên Vũ nheo mắt lại, cười tự nhiên: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng quên nàng là thị nữ bên người của ta, ta bao ngươi làm cái gì thì nàng phải làm cái đó.”
Long Phù Nguyệt thấy đầu có chút đau, thốt lên: “ Cái gì ngươi bảo ta làm ta cũng phải làm, chẳng lẽ ngươi bảo ta lên giường ta cũng phải lên theo a…”