Nàng đương nhiên cũng biết Phượng Ngàn Vũ nói vậy là vì mặt mũi của nàng, không muốn nàng giống như nghệ kỹ biểu diễn cho người ta xem. Nhưng biết là một chuyện, nhưng trong lòng thấy thoải mái lại là một chuyện khác.
Nàng quay ra sau, chạy đến trước mặt Thủy Diệu Âm, cười híp mắt nói: “Vị tỷ tỷ này, có thể nói với mụ mụ nơi này một tiếng, để nàng chuẩn bị cho ta một bộ xiêm y khiêu vũ không?”
Thủy Diệu Âm cũng là tinh xảo đặc sắc thiên hạ, lại lăn lộn nhiều năm giữa chốn phong tình như vậy, tuy rằng Phượng Ngàn Vũ đem cảm xúc che giấu vô cùng tốt, nhưng theo biểu hiện của hắn mấy ngày gần đây, có thể trông thấy được ra chút manh mối.
Nàng biết Phượng Ngàn Vũ còn trẻ, tính phong lưu phóng đáng không kìm chế được, nhìn qua đối với nữ tử thanh lâu như nàng tốt lắm, nhưng trong con ngươi hàn băng của hắn, nàng cũng nhìn ra, hắn sẽ không đối với bất kì nữ nhân nào động tình, gặp thì chơi thôi. Mà từ năm kia hắn đã không thường xuyên lui tới nơi này nữa rồi, mỗi lần tới đây, chỉ là nghe một khúc nhạc rồi vội vàng đi.
Hắn là khách nhân thứ nhất của nàng (tức là ả còn có khách thứ 1 hoho), lần đầu tiên của nàng cũng là cho hắn ( lần thứ 2 cho người khác a) nhưng là, nàng đối với hắn chỉ an phận không dám yêu cầu, nàng vì hắn thủ thân như ngọc, đối với hành tung của hắn nàng không dám hỏi, chỉ có thể là yên lặng chờ đợi.
Trong hai năm qua, Phượng Thiên Vũ không ở chỗ nàng qua đêm, nàng không rõ là chuyện gì xảy ra, tưởng rằng hắn đối với thân thể mình bắt đầu chán ghét, hoặc là đã có người khác rồi, nhưng xem thần sắc thì không giống. Đến hôm nay nàng thấy Long Phù Nguyệt, lại thấy Phượng Ngàn Vũ lơ đãng nhìn, con ngươi thường xuyên quan sát nha đầu kia, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, nữ tử làm cho Phượng Ngàn Vũ động tâm đã xuất hiện……