Thanh âm của hắn không lớn, nhưng đánh trúng vào tâm của Thủy Diệu Âm, khuôn mặt thất sắc, cúi đầu, không dám nói nữa.
Thái tử cười ha ha một tiếng nói: “Các nàng nay đã không còn là công chúa nữa rồi, chỉ là công cụ làm ấm giường của bổn vương mà thôi, sao có thể so với Thủy cô nương cao quý được. Thủy cô nương cầm kĩ tuyệt nhất thiên hạ, ngươi vì các nàng đệm nhạc, đó là phúc phận của các nàng.” Liếc mắt nhìn Long Phù Yên một cái: “Phù Yên, ngươi nói có phải không?”
Long Phù Yên bày ra bộ dạng phục tùng, đáp ứng: “Phải.”
Thái tử cười ha ha: “Tốt, tốt, chính là như vậy ba người các ngươi mau mau lên sân khấu, bổn vương muốn thưởng thức không chờ được nữa rồi.”
Hai vị công chúa miễn cưỡng cười vui cùng Thủy Diệu Âm bước lên sân khấu.
Tiếng đàn từ từ vang lên, như thấy cảnh mây bay nước chảy, thật sống động.
Long Phù Yên kéo nhẹ váy dài, nhảy múa, còn Long Phù Vận cất cao giọng hát lên.
"Phong mặt nhăn Bích Thủy mộ vân thấp, về thuyền lay động|rong chơi] gợn sóng. Dựa vào lan can nửa ngày tự mình đọng lại sầu, như trước xuân hoa thu nguyệt như nước lưu.
Tiêu sái sơ cuồng ảnh vẫn còn ở, ảm đạm tình nan giải. Rặng mây đỏ ngâm thiên bán tịch chìm, đúng như Phượng Hoàng dục hỏa rơi ngũ luân." ( Mộc Mộc nguyên sang nga )