Nghịch Lý: Chuyện Tình Chị Em

Chương 7

Trước Sau

break

 

    Để phối hợp phát sóng với ban truyền thông, rèm cửa của phòng hoạt động nghe nhìn là rèm che sáng, thường ngày là được thu lại, tuy nhiên lớp trước khi sử dụng phòng hoạt động nghe nhìn rõ ràng là không hoàn thành công việc dọn dẹp hoàn thiện, rèm cửa che lại khiến cả phòng học hoàn toàn chìm trong bóng tối, và chỉ có một góc nhỏ nhận được một chút ánh sáng mặt trời.

 

    Phòng hoạt động nghe nhìn vào buổi chiều tất nhiên không một bóng người.

 

    Nhưng bây giờ thì có rồi.

 

    Lăng Tư Nam dựa lưng vào bức tường cạnh cửa, đối mặt với Lăng Thanh Viễn, người đang bao trùm cả người cô trong một không gian chật chội trước mặt, và lo lắng mà nuốt nước bọt.

 

    Cánh tay phải Lăng Thanh Viễn đặt lên trên đầu cô, tay kia vươn qua, cạch một tiếng khóa cửa phòng học lại.

 

    “Cậu đừng có làm càn, đây là trường học ...” Lăng Tư Nam nhỏ giọng nói.

 

    “Dám làm không dám nói? Hửm?” Lăng Thanh Viễn mặc một bộ đồng phục vest màu xanh đậm, chất liệu được ủi không có nếp nhăn, giống như hắn biểu hiện trước mặt mọi người không chê vào đâu được - những cảm xúc khuất sau mảnh kính đều hiện rõ mồng một, nhưng thăng trầm không để lại dấu vết.

 

    Lăng Tư Nam liền nhút nhát: “Tôi không phải có ý này ...”

 

    “Chị muốn tôi nói, tôi có thể thỏa mãn chị. Có muốn cả trường đều biết không ___Tối hôm qua chị gái tôi leo lên giường của tôi, dưới mình em trai cô ấy trằn trọc đòi muốn, chảy ra bao nhiêu là nước, mong muốn biết bao được tôi đυ.…” Hắn giơ tay tháo kính ném sang một bên, vừa nói chuyện vừa áp vào tai cô, liếʍ nhẹ vành tai mỏng manh của cô gái, “... được em trai ruột của cô ấy đυ..”

 

    Lăng Tư Nam toàn thân căng thẳng, không khí kìm nén bên trong lồng ngực cũng không dám thở, giơ tay đẩy hắn ra: “Tôi không có đòi muốn, cũng không muốn bị cậu ... bị cậu...”

 

    Trên thực tế là có.

 

    Trong một khoảnh khắc nào đó, cô thực sự nghĩ về nó.

 

    “Thật sự không có sao?” Tiếng cười của Lăng Thanh Viễn phù phiếm và mê hoặc, “Đừng tự dối mình.”

 

    “Lăng Thanh Viễn, cậu đừng có tự luyến quá! Tôi không biết cậu tự tin đến mức nào và đã chơi với bao nhiêu cô gái rồi, nhưng tôi là chị gái của cậu! Cho dù cậu có phát dục cũng không nên phát dục với tôi!” Lăng Tư Nam tức giận đáp trả khi cảm thấy như bị giẫm phải cái đuôi của mình, Cô tức giận với Lăng Thanh Viễn, tán tỉnh cô mà không có bất kỳ ranh giới đa͙σ đức nào cả, và cũng giận bản thân mình vì cô đã dễ dàng bị em trai của mình trêu ghẹo.

 

    “Chỉ có mình chị.” Hắn nói.

 

    Lăng Tư Nam ngây ra: “Cái gì?”

 

    “Tôi chỉ làm chuyện này với chị.” Lăng Thanh Viễn cúi đầu xuống, đè nặng trên vai cô, giọng hắn trầm thấp, như đang thừa nhận điều gì đó kinh khủng: “Tôi không thích tùy tiện.”

 

    ... Cậu đã phát dục ngay ngày đầu tiên gặp tôi, rõ ràng là rất tùy tiện. Lăng Tư Nam bất giác càu nhàu trong lòng, nhưng cô lại không dám nói thẳng ra __ Nhưng Lăng Thanh Viễn tuy nhiên chưa từng có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙©, cô thật sự chưa bao giờ nghĩ qua. Trong lòng cô, với cái vốn có của em trai mình, cho dù các cô gái không xếp hàng đi tới tận cửa, chỉ cần cậu ta muốn, thì chắc hẳn là có thể dễ dàng thu phục lòng người, tại sao lại một cô cũng không có?

 

    Người đầu tiên còn là chị gái hắn, đúng là thê thảm quá.

 

    Có phải có bệnh rối loạn nhân cách nào không? Nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình nhà họ Lăng, và liên tưởng đến những tính cách khác nhau của em trai mình trong những tình huống khác nhau, Lăng Tư Nam càng nghĩ càng tin vào điều đó. Lăng Thanh Viễn khác với cô người có thể thoát khỏi nhà họ Lăng khi còn nhỏ, hắn luôn sống theo những tiêu chuẩn khắt khe, tuy là người được chiều chuộng nhưng áp lực phải chịu chắc không ít, dựa vào sự hiểu biết về tính cách của cha mẹ cô, cô ấy chắc chắn rằng họ nhất định chuyện gì cũng yêu cầu Lăng Thanh Viễn làm được đến mức tốt nhất có thể.

 

    ___ Không có gì ngạc nhiên khi hắn trở nên như thế này.

 

    Có lẽ đó là sự cộng hưởng của sự đồng cảm, cô thấy cần phải cứu hắn ra khỏi tình hình dầu sôi lửa bỏng.

 

    “Tôi giúp cậu được không?” Cô tự nhiên mà đưa tay lên sờ đầu Lăng Thanh Viễn, đầu tóc mềm mại khiến cô có cảm giác như đang sờ vào chú cún con. Lăng Thanh Viễn ở dưới bàn tay sững sờ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Làm chuyện này ở trường học sao?”

 

    Lăng Tư Nam ngây người một lúc, sau đó mặt đỏ bừng, vỗ mạnh vào sau gáy hắn: “Tôi không phải nói chuyện đó!”

 

    Lăng Thanh Viễn thuận thế áp vào người chị gái, rũ vai cười trầm mặc: “Lần trước khi chị nói điều này...”

 

    Trong lòng cảm thấy bối rối trước tiếng cười quấn quýt bên tai của Lăng Thanh Viễn, Lăng Tư Nam vội vàng ngắt lời hắn: “Tôi không phải có ý như vậy, ý tôi là, tôi sẽ giúp cậu tìm bạn gái, để sau này nếu cậu có nhu cầu này, cậu có thể chính đáng quan hệ với bạn gái ...” Tất nhiên, điều đó chỉ có thể được thực hiện khi đã trưởng thành.

 

    Sau đó cô cảm thấy rõ ràng cơ thể Lăng Thanh Viễn lại cứng đơ.

 

    Lăng Thanh Viễn thu liễm lại cảm xúc, nhưng trong giọng nói lại có pha chút nguy hiểm: “Chị à, thân chị còn lo chưa xong, có tư cách gì mà nói những lời như vậy với em?”

 

    Lăng Tư Nam khựng lại.

 

    “Tôi không cần sự thương hại của chị, chị cũng không có tư cách thương hại tôi, tôi đã nói tôi chỉ là không thích tùy tiện, đối với tôi mà nói chị là người đầu tiên, nhưng đối chị thì ___tôi cũng là người đầu tiên.”

 

    Lăng Tư Nam cau mày ngạc nhiên, 10 năm rồi cô không gặp, làm sao hắn có thể biết được lịch sử yêu đương của cô?

 

    “Chưa kể ...” Lăng Thanh Viễn đang ấp ủ trong hốc cổ của chị gái, môi cong lên trong bóng tối tĩnh lặng, ngón tay cởi từng cúc áo chiếc sơ mi trước ngực cô, chờ khi Lăng Tư Năm phản ứng lại, bộ ngực đầy đặn của cô đã từ sau chiếc áo sơ mi lộ ra ngoài.

 

    Đồng phục học sinh trong mùa xuân là một bộ gồm áo sơ mi dài tay và áo khoác, sau bữa trưa Lăng Tư Nam cùng với đám bạn phơi nắng ở sân vận động, cho nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, giây phút này đây vạt áo bị vạch ra, chiếc áo ngực màu hồng phấn viền ren nhấp nhô cùng với hơi thở của cô.

 

    Cách lớp vải của chiếc áo lót, cô tuy nhiên co thắt như bị điện giật trong một giây vì sự đụng chạm của hắn, những đầu ngón tay trắng nõn và xinh đẹp đang ôm lấy bầu ngực của cô mà chậm rãi nắn bóp.

 

    Lăng Tư Nam giống gặp phải kẻ địch, da gà nổi điên cuồng cùng với động tác của Lăng Thanh Viễn, vươn tay đẩy mạnh hắn: “Đừng!”

 

    Lăng Thanh Viễn ngước cằm lên, trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm của hắn, dường như cô cảm nhận được khóe miệng hắn cong lên: “Chưa kể, bên cạnh tôi còn có một chị gái có thể đυ. bất cứ lúc nào, tôi sao phải bỏ gần tìm xa chứ?”

 

    Cô đẩy mạnh hắn lần nữa, nhưng đã bị Lăng Thanh Viễn ra tay như chớp mà đè mạnh vào tường trong giây tiếp theo.

 

    Lăng Thanh Viễn vùi đầu vào cổ cô, hàm răng cắn mạnh xuống.

 

    Cô nghĩ sẽ đau nên nhắm mắt lại, nhưng không ngờ rằng hắn chỉ cắn nhẹ một cái, hai hàm răng tách ra ngay khi vừa chạm vào, sau đó khoảng trống được lấp đầy bởi chiếc lưỡi, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt dọc theo động mạch trên cổ làm ướt át cả cổ, một luồng điện tê dại chạy dọc theo dây thần kinh của cô, theo đường đi của lưỡi hắn.

 

    “A.” Cô không nhịn được rêи ɾỉ, rồi ý thức được mà ngậm miệng lại.

 

    Đầu của Lăng Thanh Viễn càng ngày càng thấp, môi và lưỡi đến trước ngực cô.

 

    “Thanh Viễn, đừng làm như thế!” Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng tay của Lăng Thanh Viễn đã chiếm lấy mọi thứ ngay lập tức ___ thò tay vào trong áo ngực của cô.

 

    Bàn tay mà cô tưởng tượng như của một nghệ sĩ, cứ thế mà kẹp giữa chiếc áo lót bó sát và bầu ngực của cô, những ngón tay bóp lại liền nắm hết bầu ngực cô vào lòng bàn tay.

 

    “Thật mềm mại, chị à.” Lăng Thanh Viễn ngẩng đầu, khàn giọng cười nhạo cô.

 

    Ngực cô bị em trai nắm chặt, hai chân mềm nhũn đến mức đứng không nổi, gần như phải bám lên người Lăng Thanh Viễn mới có thể duy trì được.

 

    Lăng Thanh Viễn buông cánh tay trên đầu cô ra, tay còn lại cũng đút vào khe hở của áo lót.

 

    Hai tay đồng thời xoa nắn hai bầu vυ" trắng nõn của cô, đẩy chúng vào nhau, nặn ra một cái rãnh thật sâu rồi áp chúng ra hai bên, hai đầu vυ" biến dạng dưới lòng bàn tay của hắn, cạ cạ vào đường vân tay của hắn, mẫn cảm và bướng bỉnh mà cương cứng lên.

 

    Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lăng Tư Nam gần như tê liệt thành vũng bùn.

 

    “Không chịu nổi việc sờ vậy sao?” Lăng Thanh Viễn cười tủm tỉm, cảm thấy máu trong người cũng đang sôi trào, tập trung lại một chỗ, nhưng vẻ mặt hắn vẫn điềm đạm như người ngoài cuộc, môi lưỡi cũng không nhàn rỗi mà áp sát vào khe rãnh giữa bầu ngực mà trượt xuống.

 

    Lăng Tư Nam nhận ra hắn muốn làm gì, sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, co người lùi lại về sau: “Không ... không được... Thanh Viễn không được—"

 

    Hắn điên rồi! Hôm qua hắn chỉ mượn một bên đùi và ngực, hôm nay thậm chí hắn còn muốn dùng lưỡi ...

 

    Sức tay của Lăng Thanh Viễn đã dần không kiểm soát được, bộ ngực của cô bị xoa nắn đỏ bừng, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng hơi thở của em trai mình trở nên nhanh gấp rút hơn nhiều.

 

    “Chúng ta là chị em ruột thịt.” Môi của Lăng Thanh Viễn áp lên ngực cô, “Chị gái sinh ra là để em trai đυ., không có gì là không được cả.”

 

    Một giây tiếp theo, hắn nắm một bên bầu ngực của cô, nhào nặn thành thân một hình trụ không hoàn mỹ lắm, và cho vào miệng.

 

    Cái miệng ấm áp và ẩm ướt bao trùm lấy núm vυ" của cô, trong phút chốc, một vũng chất lỏng từ hạ thể cô mất kiểm soát mà không ngừng tuôn ra, làm ướt cả qυầи ɭóŧ của cô.

 

    Chị gái được sinh ra ... chính là để em trai đυ.?

 

    Đây là ...  đây là cái logic chết tiệt gì vậy ... Cô nghĩ thầm trong bụng, nhưng suy nghĩ trong đầu không thể hoạt động tư duy như thường nữa, bởi vì lưỡi của Lăng Thanh Viễn đang xoay quanh đầu vυ" cô, còn răng thì thỉnh thoảng lại cắn chặt đầu nhũ kéo ra rồi lại buông —— Cô cúi đầu nhìn xuống Lăng Thanh Viễn đang vùi đầu vào giữa hai vυ", cả người có giây phút nào đó thẫn thờ.

 

    Bọn họ… rốt cuộc đang làm gì?

 

    Rõ ràng họ là chị em ruột, bọn họ rốt cuộc đang làm gì vậy?

 

    Nếu cô thật sự muốn từ chối, cô rõ ràng có thể từ chối, cô thật sự không thể kháng cự sao?

 

    Hay là... cô thực sự không muốn kháng cự?

 

    “Ưm ... ưm a ... nhẹ chút ...” Cơn đau truyền từ ngực đến khiến Lăng Tư Nam không kìm được rên nhẹ.

 

    Hắn đang bú mυ"ŧ.

 

    Giống như một đứa bé, ngậm lấy vυ" cô mà mυ"ŧ mạnh, như muốn nuốt chửng cô, nuốt về phía trước, kéo về phía sau, rõ ràng dùng sức khiến người ta thấy mà đau, nhưng lại thoái mái đến mức đầu ngón tay của cô đưa sâu vào trong mái tóc ngắn mềm mại của hắn, ấn đầu hắn lên trên ngực.

 

    “Ngọt quá.” Lăng Thanh Viễn nhướng mắt nói với cô, trong miệng vẫn ngậm lấy đầu vυ" của cô, từ phía cô nhìn xuống, cảnh tượng này dường như vô cùng dâm dục.

 

    Tay trái hắn ôm bầu vυ" cô và đưa đầu vυ" cô vào trong miệng, tay phải hắn thô bạo xoa bóp bầu vυ" cô thành nhiều hình dạng khác nhau, đầu hắn lắc lư qua lại với những động tác mυ"ŧ và nuốt, toàn thân Lăng Tư Nam rạo rực, ưỡn ngực lên thật cao, giờ đây ước gì em trai của mình có thể ăn nhiều chút, và bú mυ"ŧ mạnh hơn nữa.

 

Lăng Thanh Viễn rất chăm chỉ bú mυ"ŧ, mặc dù hắn ban đầu không có ý định như vậy.

 

Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô.

 

Nhưng nhìn bộ dạng say mê hương tình của chị gái, hắn có chút không kìm nén được.

 

Thịt vυ" mềm mịn dẻo dai ăn ngon đến thế, hắn thật sự rất muốn nuốt xuống, nghĩ tới mức hạ thể đau nhói.

 

Ngay cả khi hắn đang mυ"ŧ đầu vυ" như một đứa trẻ cũng vậy, rõ ràng là đang trêu chọc cô, nhưng hắn lại cảm thấy thậc sự thoải mái.

 

Chị gái đúng thật là ngon.

 

Nghĩ đến đây, tay hắn vốn đang bóp ngực liền sờ xuống phía dưới.

 

 “… Thanh Viễn?” Áp lực ở một bên ngục đột nhiên biến mất, Lăng Tư Nam đột nhiên cảm thấy trống rỗng, mông lung mở mắt ra, cúi đầu nhìn em trai.

 

 “Chị thích không?” Nhận ra sự không nỡ của cô, Lăng Thanh Viễn nhìn cô đầy vẻ tinh nghịch.

 

 Lăng Tư Nam đưa tay lên che mặt, quay đầu đi, đột nhiên giật bắn người rồi co người lại.

 

 Ngón tay của hắn.

 

 Ngón tay của em trai ... đi vào trong rồi.

 

 Lăng Tư Nam sợ hãi không dám phát ra tiếng, cắn ngón tay và ngước đầu lên.

 

Nhưng Lăng Thanh Viễn không chịu buông tha cho cô, thẳng người lên ghé sát vào lỗ tai cô: “Chị không trả lời tôi, làm sao biết chị có thích hay không...”

 

Mặc kệ cô có thích hay không, ngón tay hắn đã vạch qυầи ɭóŧ của cô ra và chạm vào âʍ ɦộ trần của cô.

 

Cô thậm chí có thể cảm nhận được những đường vân tay của đầu ngón tay của em trai mình chạm vào âm vật của mình, cọ xát với những mấu nhọn mềm mại.

 

 “Chị ơi, đừng cắn.” Môi của Lăng Thanh Viễn áp sát lên ngón trỏ mà cô đang cắn, nhẹ nhàng tách ra: “Nếu thích thì cứ kêu ra, phòng nghe nhìn cách âm rất tốt.”

 

 “Lăng Thanh Viễn ... đồ biến thái ... ư!”

 

 Ngón tay của Lăng Thanh Viễn ấn vào da thịt mềm mại của âm vật cô.

 

 “Không phải chị đã hỏi tôi rằng, có dám biến thái hơn nữa không” Lăng Thanh Viễn cười nghênh ngang, tông giọng đè xuống rất thấp, nói chuyện quyến rũ với vẻ lười nhát, khẽ chạm vào khóe môi cô: “___Tôi đương nhiên là có thể.”

 

    Ngón tay hắn đặt lên âm vật mỏng manh của chị gái, trước sau chà mạnh, dùng mép móng tay cào nhẹ vào đỉnh đầu âm vật.

 

    Lăng Tư Nam cả người run lên, dâm dịch từ hạ thể của cô chảy ra đã thấm ướt đầu ngón tay của hắn.

 

    “... A ah ... ưm ... ưm ... đừng ... đừng cử động nữa ... xin cậu đó ...”

 

    Thân dưới căng chặt khủng khiếp, Lăng Thanh Viễn nghiến răng, không muốn chị gái nhận ra sự hớ hênh của mình, hắn dứt khoát nghiêng người và lần nữa ngậm bầu vυ" mềm mại của cô mà mυ"ŧ nút, thô bạo đến mức Lăng Tư Nam khẽ thốt ra một tiếng——

 

Tiếng rêи ɾỉ của chị gái bên tai khiến hắn cuối cùng không đè nén được nữa, ngón tay dọc theo thịt mềm của âʍ ɦộ, trong nháy mắt liền đút vào bên trong âm đa͙σ ŧıểυ huyệt.

 

 “Ưm—” Lăng Tư Nam nhướn cả người lên, ngón chân nhón chạm đất, chất lỏng trào ra từ trong ŧıểυ huyệt chảy đầy tay em trai.

 

 Miệng Lăng Thanh Viễn cố gắng mυ"ŧ mạnh, ngón tay bắt đầu đâm sâu vào trong ŧıểυ huyệt cô nhấp đút từng phát sâu cạn tùy ý, ngực và hạ thể đều bị em trai bá đa͙σ chiếm đoạt, lúc này Lăng Tư Nam đã hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.

 

    “Thoải mái không, chị gái…” Hắn vừa nói vừa ngậm lấy đầu vυ" của cô, vừa dứt lời hắn dùng đầu lưỡi liếʍ hạt nhỏ trên đầu núm vυ".

 

    “Ư…” Lăng Tư Nam ngước đầu rêи ɾỉ, hạ thể bị ngón tay của em trai đã cắm sâu vào trong, tiến đến gần một kết giới gần như không cảm nhận được.

 

    Ánh mắt của Lăng Thanh Viễn dần sâu thẳm, cảm giác cồn cào trong cơ thể khiến hắn không kìm nén được mà muốn mãnh liệt đút vào, xuyên thủng lớp màng này, ngón tay di chuyển cũng nhanh hơn, hắn đột nhiên buông ra bầu vυ" trong miệng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâm dục làm ẩm ướt cả bầu ngực của Lăng Tư Nam, kéo ra một tia bạc dài đăng đẳng, sau đó vịn lấy sau gáy cô, và đôi môi vừa được nhàn hạ lại đột nhiên lại kề sát vào miệng cô.

 

 

    “Không được!” Mặc dù hạ thể bị trêu nghịch tới nước chảy ra róc rách, trong tiềm thức cô vẫn che môi lại khi thấy hành động của em trai mình, kháng cự với nụ hôn của Lăng Thanh Viễn.

 

    Môi của Lăng Thanh Viễn cuối cùng hôn lên mu bàn tay cô, không khỏi khiến hắn có chút khó chịu.

 

    “Tại sao không được chứ?” Giọng hắn đã hơi khàn, hắn cúi đầu xuống với khóe mắt hơi đỏ nhìn vào ánh mắt của cô: “Hạ thể đã ướt đến thế kia, chị à…còn gì mà không được chứ___”

 

    Lăng Tư Nam liên tục lắc đầu không nói tiếng nào, vì sợ mở miệng liền bị hắn đột kích, điều này khiến Lăng Thanh Viễn càng thêm không vui, động tác của ngón tay càng mạnh hơn, trong ŧıểυ huyệt nhấp đút nhanh chóng, cùng lúc này cơ thể đè trên người cô cũng nhịp nhàng từng nhịp, và đè cô chạm vào tường, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc trong chiếc quần đồng phục thẳng tắp cọ xát vào đùi cô qua lớp quần.

 

    Âm thanh nhớp nháp của tiếng nước đặc biệt rõ ràng trong phòng học nghe nhìn yên tĩnh.

 

    “Ưm — không muốn nữa… Thanh Viễn… buông tay… đừng…” Miệng cô liên tục nói không muốn, nhưng cơ thể lại

 

    “Không cho tôi hôn chị mà lại cho tôi đút vào trong, tôi thật sự không hiểu chị, chị à.” Lời nói khiếm nhã của Lăng Thanh Viễn quấn quýt bên tai cô, cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Lăng Tư Nam không kìm được nước mắt đã tích tụ trong khóe mắt cô từ lâu trào ra.

 

    “Không được...” Cũng không biết là do kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay khó chịu, cơ thể cô bị đẩy lên cùng với từng cú va chạm trước sau của em trai: “... Hôn ... không được...”

 

    Họ không phải là người yêu của nhau.

 

    Chỉ những người yêu nhau mới có thể hôn nhau.

 

    Đó là biểu tượng của một nghi thức, trước khi hôn, cô có thể nói rằng cô chỉ chìm đắm vào du͙© vọиɠ xác thịt của em trai mình, và mối quan hệ của họ, trong phân tích cuối cùng, không gì khác là bạn tình, chỉ là bạn tình có mang cùng huyết thống.

 

    Nhưng một khi họ hôn nhau, mọi thứ đều sẽ khác đi, và lý do cô dùng để làm sao lãng bản thân suốt thời gian đều cũng sẽ biến chất.

 

    Hơn nữa, đó còn là nụ hôn đầu tiên của cô ấy.

 

    Làm sao Lăng Thanh Viễn có thể hiểu được tâm tư của cô gái?

 

    Chỉ là cảm giác khó chịu khi bị chị gái từ chối khiến hắn tức giận, động tác của ngón tay cũng theo chuyển động của hạ thể mà nhấp đút khiến cô không ngừng rêи ɾỉ.

 

    Giọng nói xen lẫn với dâm dịch nhớp nháp, ngón tay của hắn nhanh chóng nhấp đút tạo ra bọt trắng nơi cửa âm đa͙σ của cô, Lăng Thanh Viễn đột nhiên kéo xuống dây xích quần đồng phục, vạch qυầи ɭóŧ ra áp vào miệng ŧıểυ huyệt của cô, đỉnh đầu của quy đầu đút một khúc vào trong, trong chốc lát, hai người họ cùng lúc phát ra tiếng thở hổn hển.

 

    Nhưng Lăng Tư Nam đột nhiên tỉnh táo lại, dùng hết sức chặn hắn muốn đẩy hắn ra, phần đầu của quy đầu vốn dĩ đút vào trong ŧıểυ huyệt lại bị rút ra ngoài.

 

    “Lăng Thanh Viễn! Chúng ta thỏa thuận rồi là không thể--” Cô nhìn hắn với vẻ không dám tin, vì sợ rằng hắn sẽ không thể kìm chế được mà cưỡng chế đút vào trong.

 

    “Ai thỏa thuận với chị cơ chứ?” Ánh mắt Lăng Thanh Viễn bình tĩnh như bị tách ra khỏi xác thịt vậy, lướt qua chiếc áo lót lệch nghiêng trên ngực, đầu vυ" còn dính nước miếng của hắn, cùng với chiếc váy đồng phục phần thân dưới bị đẩy lên tới phần thắt lưng bị nhàu nhĩ thành một cục rối bời vô cùng, như một con rối để cho hắn tùy ý bóp méo, đã bị chơi hỏng hết một nửa.

 

    “—Tôi chỉ nói rằng chị gái được sinh ra để cho em trai đυ..”

 

    Không biết đó là nước mắt sinh lý hay nước mắt tủi thân đọng trong hốc mắt, lại rơi xuống dọc theo dòng lệ trước đó.

 

    “Không được... chúng ta là chị em ruột, không thể...”

 

    Lăng Thanh Viễn luôn là một người thờ ơ với việc khóc lóc. Trong mắt hắn, chuyện gì cũng có cách giải quyết, khóc là cách vô nghĩa nhất, và hắn luôn là người thực thi niềm tin này một cách vững chắc nhất.

 

    Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có nét giống đang khóc trước mặt mình, trong lòng hắn tuy nhiên có chút nghẹn khó chịu.

 

    Không giống như vẻ ngoài trong sáng của hắn, Lăng Thanh Viễn trước giờ chưa từng là một học sinh ngoan.

 

    Hắn cau mày, thân dưới căng tức đau đớn, thẳng đứng giữa hai người - đối mặt với cô, người mà hắn nhớ nhung suốt mười năm, cơ thể sống động này khiến hắn thực sự không muốn thừa nhận có chút mất kiểm soát.

 

    Đều tại cô cả.

 

    Trách cô nói cái gì dám làm không dám nói, hắn hiện tại rất muốn làm.

 

    Nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, như thể chuyện lửa gần rơm rồi cũng bén giữa hai người không liên quan gì đến hắn.

 

    Hắn không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt người khác.

 

    Tiếng nhạc vu vương vang lên, là tiếng chuông dự báo cho giờ nghỉ trưa sắp kết thúc.

 

    Lăng Tư Nam thấy hắn không cử động nữa, cũng không dám manh động, bởi vì cô sợ rằng một cử động nhẹ sẽ kích hoạt công tắc nào đó.

 

    “Thanh Viễn.” Cô nhìn xuống dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng chặn ngang giữa hai người, tim cô đập thình thịch, biết rằnglúc này Lăng Thanh Viễn có muốn ra ngoài với bộ dạng này cũng khó. “Vậy thì ... để tôi giúp cậu vuốt ra nhé?”

 

    Lăng Thanh Viễn đột nhiên hít một hơi thật sâu và nghiêng người dựa về phía cô.

 

    Lăng Tư Nam lcăng thẳng mà đặt tay lên ngực và ngước mắt nhìn hắn.

 

    Cánh tay mạnh mẽ của chàng trai choàng lấy cô và ôm cô vào lòng.

 

    “Chỉ một chút thôi được không.” Hắn nói.

 

    Lăng Tư Nam không hiểu chuyện gì, nhưng cô có thể nghe thấy giọng điệu của Lăng Thanh Viễn đã thay đổi, trở nên có chút ... tủi thân?

 

    “Hội trưởng hội học sinh không thể đến muộn.” Lăng Thanh Viễn lại nói, sống mũi cọ vào mép tai cô, Lăng Tư Nam bị dụi có chút ngứa ngáy, co rụt vai lại muốn trốn, nhưng bị kéo lại: “Chị ơi, để em đút vào một chút nữa, chúng ta kết thúc sớm chút.”

 

    “… Cậu vẫn đang muốn sao.” Nước mắt khóe mắt đứt quãng, cô đưa tay lên lau, trừng mắt nhìn hắn.

 

    “Chị có nhớ lần trước chị phải vuốt trong bao lâu không?” Lăng Thanh Viễn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, áp vào má cô nói, hai người gần nhau tới tóc mai cọ vào nhau, khiến trái tim Lăng Tư Nam đập thình thịch, “Chuông dự báo cho tới giờ lên lớp chỉ có 10 phút, chị… chỉnh sửa quần áo cũng mất hai phút, từ đây đi tới lớp học mất ba phút, chúng ta chỉ có năm phút.”

 

    “Tính rõ ràng thế ...” Cô lầm bầm, tay Lăng Thanh Viễn đã vạch lại mép qυầи ɭóŧ của cô rồi.

 

    “Sẽ không chọc quá sâu, đi vào một chút để tôi bắn ra là được.” Lăng Thanh Viễn dỗ dành, trong giọng nói từ tính có chút làm nũng: “Dù sao vừa rồi nhét vào rồi, chị cũng rất thoải mái không phải sao?”

 

    Lăng Tư Nam ngay lập tức phản bác lại: “Tôi không có.”

 

    - Nó thực sự thoải mái.

 

    qυầи ɭóŧ đã được vạch sang một bên, Lăng Thanh Viễn thấy cô cũng không từ chối như trước, đầu dươиɠ ѵậŧ sưng tấy căng máu áp vào miệng huyệt ẩm ướt, dùng đỉnh đầu cọ xát nhẹ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô, hắn thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng.

 

    “Đút vào trong rồi…hả?”

 

    Lăng Tư Nam nửa vờ từ chối cảm thấy có gì đó không đúng, lại bị cọ tới tâm trạng hưng phấn, thân thể có chút yếu ớt: “Chờ đã, chờ một chút, lỡ như lát nữa cậu không kiềm soát được thì sao ... ah___”

 

    Nó được đưa vào từ từ.

 

    Hắn vào cũng không quá khó, nɠɵạı trừ cửa miệng huyệt lúc đầu có chút kín và toàn bộ cái bên trong ŧıểυ huyệt chảy đầy dịch trơn.

 

    “Khả năng kiểm soát của tôi chị nên hiểu.” Nói dối, Lăng Thanh Viễn nói điều này mà ngay cả hắn lúc này cũng khống dám tin.

 

    Nhưng Lăng Tư Nam cảm thấy với tính cách của em trai mình thực sự bình tĩnh đến đáng sợ ... nɠɵạı trừ lúc hắn làm loại chuyện này với cô, nhưng đó chẳng qua là hắn không muốn khống chế bản thân.

 

    Bộ phận sinh dục của hai người giao nhau, chỉ sâu một tấc, hắn đã cử động.

 

    trong giây tiếp theo họ nhìn nhau, ánh mắt đều trỗi dậy sóng tình.

 

    “Thật thoải mái, chị ơi.” Đôi mắt đào hoa đọng chút màu đỏ nhạt, và đôi đồng tử như thủy tinh phản chiếu bóng hình mờ ảo của cô ấy, Lăng Tư Nam trong một giây thẫn thờ, đã lạc mất mình trong ánh mắt sâu thẳm của chàng trai.

 

    ©ôи th!t chen vào miệng ŧıểυ huyệt, quy đầu to lớn mở ra nếp thịt chắn ngang đường, giống như thủy triều phá vỡ đường đi khi chèo thuyền ngược dòng.

 

    Lăng Tư Nam chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, nắm lấy vai Lăng Thanh Viễn và ngâm nga ư ư a a lớn tiếng.

 

    Bốn mắt nhìn nhau mà cô thấy ngượng ngùng, ŧıểυ huyệt dưới thân cũng thắt lại.

 

    Lăng Thanh Viễn cảm thấy sắp điên.

 

    “Đừng kẹp, đẻ tôi đút một lúc nữa.” Hắn khẽ cau mày.

 

    Tất nhiên Lăng Tư Nam không nghe ra Lăng Thanh Viễn suýt nữa có ý gần như tước vũ khí đầu hàng. Nếu biết, có lẽ có lẽ cô sẽ quyết định tốc chiến tốc thắng, thứ đang co giật ở hạ thể là dươиɠ ѵậŧ của em trai và cảm giác nɠɵạı vật xâm nhập khiến cô ấy cảm thấy được lắp đầy, cô nhìn Lăng Thanh Viễn, ngay lúc đó, cô chỉ cảm thấy đôi mắt này thật đẹp và cảm gíac tội lỗi khiến người ta quên hết tất cả.

 

    Giọng nói vừa như ở trên trời vừa như ngay bên cạnh lọt vào tai: “Chị ... Chị thoải mái không?”

 

    Hắn ôm lấy bờ mông của Lăng Tư Nam và cẩn thận đẩy hạ thể hắn vào trong ŧıểυ huyệt một phân nữa.

 

    Lăng Tư Nam bị đẩy lên cùng với chuyển động của hắn, đặt một tay sau cổ em trai mình, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở và một tiếng rên nhẹ.

 

    Thấy Lăng Thanh Viễn vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cô xấu hổ cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng đến khiến người ta không nghe rõ: “... Thoải mái.”

 

    Đâu chỉ là thoải mái, giống như lên thiên đường vậy.

 

    Lúc đầu cô còn tưởng rằng kích thước của Lăng Thanh Viễn không thể đút vào, làm sao bây giờ có thể nhét vào trơn tru như vậy?

 

    Có phải vì cô ấy thực sự chảy quá nhiều nước ...

 

    Lăng Thanh Viễn cười khẽ, mặc dù có vẻ mất nhiều thời gian, nhưng quy đầu mới xâm nhập vào trong miệng huyệt của cô mà thôi, cũng mới chỉ vừa thỏa mãn mức độ thoải mái của đỉnh quy đầu, hạ thể cồn cào mà muốn đâm vào sâu hơn, nhưng lý trí lại kịp kéo lại khi vừa tới bờ vực.

 

    Nếu không giữ lời hứa vào lúc này thì thực sự sẽ không có lần sau.

 

    Hắn không phải là một quân tử, nhưng hắn là một người khôn ngoan, người biết điều gì gọi là nhỏ không nhịn không thành việc lớn.

 

    “Thoải mái là tốt rồi.” Hắn bắt đầu đẩy tới đẩy lui, nông cạn vừa phải.

 

    Đầu dươиɠ ѵậŧ ấn vào ŧıểυ huyệt chị gái, những nếp thịt như bị xé toạc, mang ra dâm dịch rồi lại chui sâu vào trong, để cô di chuyển hông theo động tác của hắn.

 

    “Thanh Viễn ... Thanh Viễn ư ...” Cô có chút không chịu được, nhẹ nhàng gọi tên hắn.

 

    “Chị kẹp chặt quá chị à.” Lăng Thanh Viễn khẽ rít lên, đây là lần đầu tiên đối với hắn, tuy không đút vào hoàn toàn nhưng cũng nhạy cảm hơn gì.

 

    “Lúc này đừng gọi tôi là chị ...” Nghĩ đến quan hệ giữa hai người, liền cảm thấy xấu hổ ùa về.

 

    Lăng Thanh Viễn cười híp mắt ở bên tai cô, “Tôi cứ muốn.”

 

    “... Cậu đúng là ... rất ... biến thái ... ờ ...”

 

    “Không phải nói rồi sao, chị gái được sinh ra để—” Mông của hắn đẩy vào trong huyệt của cô, gần như đẩy vào chạm ngay lớp màng đó: “Là để cho em trai đυ..”

 

    Cô sắp chìm đắm vào kɧoáı ©ảʍ do Linh Thanh Viễn mang lại, và cô không thể phân biệt được điều hắn nói rốt cuộc có đúng hay không.

 

    Cô chỉ biết phối hợp cới nhịp điệu của Lăng Thanh Nguyên mà bị đẩy đi đẩy lại liên tục, trống rỗng bên dưới muốn được hắn lấp đầy.

 

    Cô rất muốn hắn đi vào một lần nữa.

 

    Cô thực sự muốn được đâm xuyên qua.

 

    Nhưng hắn là em trai cô!

 

    Nghĩ đến điều này cải ŧıểυ huyệt của cô không khỏi co rút lại, kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của Lăng Thanh Viễn.

 

    Tiếng thở gấp gáp của Lăng Thanh Viễn vang lên bên tai, hắn tăng tốc nhấp đút bên dưới, tuy rằng chỉ có thể nhét vào chỗ nông trong cửa âm đa͙σ, nhưng cảm giác thoải mái khi quy đầu được da thịt mềm mại quấn lấy vẫn khiến hhó mà tự chủ được.

 

    kɧoáı ©ảʍ bị nhấp đút rốt cục ngưng tụ đến cực điểm theo tần suất của nhịp điệu, Lăng Tư Nam chỉ cảm thấy toàn thân bay bổng, thân thể mềm nhũn, một dòng chất lỏng như thủy triều phun ra, đổ lên trên người Lăng Thanh Viễnà lấp đầy ©ôи th!t trong cơ thể mình.

 

    Dòng suối nóng uốt ve quy đầu dươиɠ ѵậŧ, lại thêm một chút trơn trượt để phục vụ cho nhấp đút, Lăng Thanh Viễn kiềm chế mà nhanh chóng đút vào vài cái, tất cả cảm giác đều dồn dập truyền đến hạ thể.

 

    “Tôi muốn xuất tinh vào bên trong ... chị ơi ...”

 

    “Đừng - đừng bắn vào bên trong!” Lăng Tư Nam không phải kẻ ngốc, cho dù màng trinh không bị phá vỡ, cô cũng biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ có thể đi vào tử ©υиɠ, bọn họ là chị em một nhà, nếu thật sự làm thế, đối với cô mà nói thì đó thật sự là mang tính giao cấu.

 

    “Tôi muốn xuất tinh vào trong.” Hắn đè lên người cô và di chuyển nhanh chóng, giọng hắn khàn khàn và gợi cảm đến mức khó tả, “Xuất tinh vào tử ©υиɠ của chị, tất cả đều bắn cho chị—”

 

Hắn đâm vào cả chục lần cuối cùng với cảm giác bị áp chế, khi lời nói vừa dứt, hắn vốn định rút ra, những lời đó chẳng qua chỉ là để tắng them cảm xúc mà thôi, nhưng trong giây phút nói xong câu đó, trong cơ thể một cỗ khí tức xông lên, bộc phát trong chốc lát, hắn vừa vội vàng rút ra đồng thời đã bắn tràn vào trong ŧıểυ huyệt của Lăng Tư Nam một cách thô bạo.

 

    “A—” Lăng Tư Nam hét lên, bị từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ xông vào làm cho lên đỉnh.

 

    Nóng quá.

 

    Cô ngã quỵ vì nóng.

 

    Cô đã bắn tinh bởi chính em trai ruột của mình.

 

    Căn phòng nghe nhìn im lặng đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của hai người họ.

 

    Hai người đều không nhúc nhích, một nửa quy đầu của Lăng Thanh Viễn được rút ra còn lại vẫn cắm chặt trong âm đa͙σ của cô, đầu miệng chuông thỉnh thoảng bắn ra một chút màu trắng đục.

 

    Âm nhạc lại bắt đầu vang lên, và là tiếng chuông vào lớp.

 

    “Không phải cố ý ...” Lăng Thanh Viễn xấu hổ không trốn dung thân, hắn đưa tay lên vuốt mái tóc ướt đẫm bên thái dương của cô: “Tôi vốn dĩ ... muốn rút nó ra.”

 

    Lăng Tư Nam khịt khịt mũi, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Lăng Thanh Viễn, giận gì đều không còn nữa, cô vùi đầu vào vai em trai, giọng nói nhỏ đến không thể phân biệt được: “Chị biết.”

 

 

    Ở nơi nào đó trong trái tim của Lăng Thanh Viễn, có một tiếng vang vội.

 

    Hơi ấm từ cơ thể chị gái khiến hắn có chút lưu luyến không muốn rời đi, dươиɠ ѵậŧ mềm đi một nửa lần nữa lại dựng thảng vào trong một lát.

 

    Lăng Tư Nam ngẩng đầu lên và nhìn hắn chằm chằm.

 

    “Bắn cũng đã bắn vào rồi.” Giọng Lăng Thanh Viễn nhẹ nhàng đến khó tin, “Cứ để tôi cắm một lúc được không.”

 

    Ngoài miệng thì nói có được không, nhưng trên thực tế đã trong ŧıểυ huyệt cô nứng rồi.

 

    Lời nói nhẹ nhàng phối hợp với khuôn mặt điển trai, từng sợi mái tóc ngắn, và khi hắn mím môi không nói gì, thì giống như một thiên thần chỉ được phác họa trong một cảnh phim.

 

    Chỉ là lúc này phần thân dưới của thiên sứ đang vùi trong cơ thể cô, nhắc nhở cô chuyện mình vừa bị làʍ t̠ìиɦ.

 

    “Hội trưởng hội học sinh, cậu đến muộn rồi.”

 

    Lăng Thanh Viễn híp mắt: “Ừm.”

 

    Cuối cùng hai người cũng tách ra, Lăng Thanh Viễn lấy khăn giấy mang theo mình ra giúp cô lau sạch, sau đó giúp cô mặc quần áo.

 

    “… Lát nữa tôi đi mua thuốc.” Có thể nhìn ra hắn có chút áy náy.

 

    Lăng Tư Nam đỏ mặt không nói được lời nào, cô kéo thẳng quần áo và lùi lại: “Tôi sẽ tự đi mua.”

 

    “Như thế làm sao được?” Hiếm khi, khuôn mặt bình tĩnh của hắn xuất hiện vệt đỏ bừng, nhưng hắnvẫn kiên quyết lẩm bẩm: “Một cô học sinh tự đi mua thì không hay biết mấy…” Hắn không muốn cô bị đánh giá lẻ loi một mình.

 

    “Lăng Thanh Viễn, cậu nghĩ chúng ta có thể đến hiệu thuốc với hai khuôn mặt gần giống nhau này thì có thể tốt hơn sao?” Cô hỏi ngược lại.

 

    Lăng Thanh Viễn sững sờ một lúc, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới.

 

    “Nếu cậu đã sử dụng tôi như một công cụ để phát tiết, nên đừng tự dưng dịu dàng như vậy.” Cô ấy là người có đủ khả năng để buông bỏ, và cô ấy không muốn đi vào chi tiết về những gì đã xảy ra, huống hồ cô thực sự cũng chìm đắm bên trong, không hoàn toàn nghiêm khắc từ chối hắn Nói đến cùng, cả hai đều phải chịu trách nhiệm.

 

    “Chị đang nói cái gì vậy ... cại gì mà ‘công cụ phát tiết’?” Lăng Thanh Viễn chỉnh sửa đồng phục học sinh và áo khoác của mình, và khi hắn nghe những gì cô nói, nhiệt độ của cặp suối băng lại giảm xuống một chút, và nó trở nên rất thấp.

 

    “Không phải sao?” Lăng Tư Nam cố gắng hết sức để tỏ ra vẻ lãnh đạm: “Tôi mới về chưa được hai ngày, việc mà cậu làm với tôi, có khác gì với việc cậu xem tôi như công cụ phát tiết chứ…” Dứt lời, còn ngước đầu nhìn chằm chằm hắn, giống như không lên tiếng mà nói ra tội lỗi của hắn.

 

    “Tổng cộng tôi với chị cũng chỉ một lần.” Hắn cau mày, hơi thở nhanh hơn: “Định nghĩa của chị còn quá sớm.”

 

    “Hai lần!”

 

    “Ngày hôm qua cũng tính?”

 

    “Tất nhiên là tính rồi!”

 

    “Tính…” Hắn bắt âm cuối nghẹn ngào muốn biện hộ cho mình nhưng tay đưa lên nửa chừng lại đưa xuống: “Bỏ đi, tùy chị vậy.” Chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn nói: “Còn nữa tôi khi nào thì nhìn thấy chị thì muốn làm chuyện đó chứ?”

 

    “Không phải là ý của cậu khi kéo tôi qua đây vào buổi trưa hôm nay sao?” Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm vào ánh mắt tĩnh lặng như giếng xưa của em trai, không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái, người này làm như vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì cả vậy, lại trở lại hội trưởng học sinh hội trưởng hoàn mỹ không tì vết.

 

    “Tôi hôm nay—" Lăng Thanh Viễn cau mày, “Hôm nay tôi muốn dẫn chị đi đăng ký nhóm tiếng Anh, chị nghĩ đi đâu thế?”

 

    “... Nhóm tiếng Anh?”

 

    “Tiếng Anh của chị kém nhất trong tất cả các môn. Cuối tháng có một bài kiểm tra thử, chị phải vượt qua bài kiểm tra tiếng Anh.” Hắn nghiêng mình đứng đó và cài nút, như thể ra lệnh cho cô.

 

    “Tôi có học chăm chỉ, và tại sao cậu lại quan tâm tôi có qua môn hay không chứ?”

 

    “Nếu đã chăm chỉ mà vẫn không đạt, điều đó chỉ chứng tỏ chị chưa đủ chăm chỉ.” Đứa em trai nịnh hót biến mất không tăm tích, đổi lại là Diêm Vương mặt sắt: “Lúc sáng ông ấy đã nói với tôi rồi, nếu tiếng Anh của chị không tốt, ông ấy muốn gửi chị đến một trường song ngữ kiểu kín để học.”

 

    Lăng Thanh Viễn không nói “ông ấy” là ai, nhưng vừa nghe có thể hiểu ngay.

 

    Sắc mặt Lăng Tư Nam đột nhiên tối sầm lại.

 

    Hóa ra đợi mấy tháng, cũng không thể chờ đợi được để đuổi cô ấy đi.

 

    Nhưng……

 

    “Không có gì không tốt khi đến đó.” Lăng Tư Nam cười nói, “Đến đó có nơi ăn ở, không cần phải nhìn thấy bọn họ, mọi người đều vui vẻ.”

 

    “Lăng Tư Nam.” Lăng Thanh Viễn lần này không gọi bằng chị gái, giọng điệu của hắn trầm đến đáng sợ.

 

    “Mười năm trước, chị nói dối tôi, để tôi ở trong nhà này chị đã quên sạch sao.”

 

    Giọng nói của hắn không còn là sự dịu dàng hay từ tính nhẹ nhàng của một chàng trai trẻ tuổi, từng câu từng chữ đều là nỗi lòng trĩu nặng.

 

    “Có thể chị nói đúng, tôi thực sự không phải không có chị là không ổn, có lẽ tôi thật sự xem chị là công cụ phát tiết.”

 

    “Nhưng lần này__”

 

    “Muốn chết, chúng ta cùng chết.”

 

    “Chị, đừng có mà trốn tránh.”

 

break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương