Thần kinh khắp người Lăng Tư Nam đều căng ra, cảm giác được tấm đệm lún xuông khẽ run lên, cũng như âm thanh sột soạt khó nhận ra - âm thanh sột soạt do sự ép và ma sát nhanh giữa đệm và ga trải giường.
Cô cảm thấy có thứ gì đó áp vào mông mình, êm dịu, non mềm, lại rất gắng gượng.
"... Chị ... hơ ... chị ..." Bên tai vẫn còn tiếng nước nhớp nháp, khẽ đến mức nếu không chú ý thì sẽ không nghe ra được.
Tiếng thở hổn hển thô ráp từ cổ họng của thiếu niên cùng tiếng rêи ɾỉ không thể kiểm soát được như phủ đắp lên đêm giông bão này một bức màn kiều diễm êm ả, Lăng Tư Nam lắng nghe, cảm thấy miệng mình khô khốc, có một ngọn lửa đang âm thầm bùng cháy, bắt đầu thiêu đốt khắp người cô từ dưới lên.
Cô rất muốn, hôn hắn.
Tiếng “chị gái” lặp đi lặp lại, phát ra từ miệng cậu thiếu niên, kèm theo du͙© vọиɠ chẳng hề khoan nhượng, sạch sẽ, làm thính giác cô tê liệt.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng được hàm răng hơi hé mở của hắn, chiếc lưỡi mềm mại của anh lướt qua, nhẹ nhàng thở hổn hển, gọi cô hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi.
Chị gái.
---- Đừng gọi nữa.
Chị gái.
---- Thật là đừng gọi nữa mà.
Chị gái.
---- Cậu đang quyến rũ tôi đấy sao.
Cảm nhận được hơi thở của Lăng Thanh Viễn phía sau càng lúc càng nặng nề, nệm rung càng lúc càng nhanh, cô cắn chặt môi không dám nhúc nhích.
Em trai của cô, đang xóc lọ trong hoang tưởng.
Cô không biết làm thế nào, chỉ có thể để thân mình bị hòa vào giọng nói của hắn một cách thụ động.
Phần áo ngủ tiếp xúc với đỉnh "đầu nấm" vốn đã ướt đẫm dịch tuyến tiền liệt của hắn, dính chặt vào cơ thể cô khiến cô không thoải mái chút nào.
Đột nhiên cô nghĩ đến việc nếu cứ để mặc hắn lên đỉnh và bắn tinh như thế này, cái thứ bắn ra đó sẽ dính hết vào váy cô...
Cô không muốn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em trai mình, trải qua một đêm cao trào như thế này.
Cung đã lên dây, vô cùng cấp bách, tần suất vuốt ve của Lăng Thanh Viễn đã chứng tỏ một điều, hắn sắp bắn.
Lăng Tư Nam vội vàng xoay người lại, muốn hắn bắn ở chỗ khác, ít ra cũng không bắn vào trong chăn.
Ngay lúc cô vội vàng xoay người lại, Lăng Thanh Viễn cảm nhận được sự thay đổi lạ phía trước, mở to hai mắt nhìn.
Thế nhưng, động tác của tay hắn không thể dừng lại, vào giây cuối cùng khi xuất tinh, ánh mắt của anh và cô đã chạm vào nhau.
Sự hoảng sợ của cô gái, sự vội vàng của chàng trai.
Hắn nhất thời không khống chế được, chất dịch màu trắng đục sền sệt cứ như thế mà bắn thẳng về phía trước, phun lên lớp váy trên đùi cô.
Cô hoảng sợ vươn tay kéo váy, muốn cản lại nhưng đã muộn, hồi lâu sau, cô cứ mặc những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục như sữa còn sót lại rơi xuống mu bàn tay, giữa các ngón tay, sau đó chảy xuống cặp đùi trắng mướt của cô.
Lăng Thanh Viễn cúi đầu nhìn cô, run rẩy thở hổn hển.
Lăng Tư Nam sững người ở đó, muốn nói, nhưng không biết phải nói gì.
Một lúc sau, trong ánh mắt Lăng Thanh Viễn hiện lên vẻ tuyệt vọng, hắn nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
"... Chị tỉnh rồi?"
Lăng Tư Nam gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Vừa mới tỉnh thôi."
Lăng Thanh Viễn còn chưa nói gì, thì đã bị Lăng Tư Nam cướp lời trước: "Sao cậu lại như thế ..."
"Hửm?"
“Cậu làm tôi ướt rồi, làm sao tôi ngủ được nữa?” Giọng điệu quở trách có chút ngượng ngùng, cô lấy tay từ trong chăn ra cho hắn xem, bên trên toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Lăng Thanh Viễn chớp chớp mắt, lát sau mới mím môi, lẩm bẩm nói: "Có ướt chỗ nào đâu?"
"Chỗ nào cũng..." Vừa thốt ra ba chữ, cô lại cảm thấy câu nói này dường như lại bị hắn bẻ cong, thế là cô tức giận nhấn mạnh: "Tay của tôi, váy của tôi, còn trên chân của tôi nữa!" Đôi mắt hạnh ươn ướt của hắn lúc này trông như sắp khóc, nóng lòng muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy trên tay mình trét lên mặt cô.
Lăng Thanh Viễn vội vàng nắm lấy cô, hơi kéo cằm cô về phía sau để tránh né: "Chị bình tĩnh đi… em đâu có sở thích tự bắn tinh lên mặt chứ."
Lăng Tư Nam nghe vậy càng tức giận: "Cậu, cậu không thể đi chỗ khác xóc lọ được sao, đến nhà vệ sinh hay gì đó… còn không được thì cậu ngồi bên giường cũg được vậy... "
“Tôi có lấy khăn giấy mà.” Lăng Thanh Viễn đưa tay còn lại ra, cho cô xem viên giấy được vo tròn trong tay mình: “Nhưng do chị đột nhiên quay lại, làm tôi giật mình, không kịp bịt lại nên đã bắn ra, đây không trách tôi được."
"Lẽ nào trách tôi sao?"
“Đương nhiên là trách chị rồi.” Lăng Thanh Viễn cầm viên giấy trong tay cẩn thận lau cho cô, “Đều tại chị...”
Hắn ghé vào tai cô: "Thật hấp dẫn."
Lăng Tư Nam rùng mình một cái.
“Còn chỗ nào nữa không?” Hắn hỏi cô.
Lăng Tư Nam tức giận thốt ra hai chữ: "Dưới đùi."
Hắn vươn tay xuống.
Lăng Tư Nam đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, muốn giữ tay hắn lại, nhưng lại bị hắn kéo theo xuống dưới.