Từ nhỏ Lăng Tư Nam đã sợ sét đánh, có một lần ngày mưa dông, bác hai chạy hàng bị mưa to kẹt trên đường. Một cô gái nhỏ mười một tuổi như Lăng Tư Nam ở ở trong nhà đợi một mình trong đêm giông cúp điện, không dám đi đâu mà chỉ co quắp trên giường, đối mắt với bốn bề tối tăm, khóc hơn năm tiếng.
Đó là ký ức vẫn chưa phải nhất của cô.
Trong đầu đủ loại hình tượng kỳ quái, đều ở trong gian phòng nhỏ kia, chỉ mình mình quanh quẩn một chỗ, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lóe lên tia sáng, làm trong phòng chớp sáng chớp tối. Cô cứ luôn tưởng tượng, trong một giây tia chớp làm phòng sáng lên, sẽ hiện ra thứ gì đó.
Lăng Thanh Viễn thì ngược lại.
Hắn rất thích cơn dông vào buổi tối như này.
Chỉ có trong đêm thế này, căn phòng giam cầm kia mới có chút âm thanh an ủi, trừ ánh đèn trên bàn, vân mây trôi nhanh, mới có thể cho hắn cảm giác sinh mệnh đang sục sôi, chứ không phải vẻ u ám đầy chết chóc.
Không thể học thêm được nữa, Lăng Thanh Viễn tìm ngọn nến thắp sáng cho chị, cuối cùng mới làm cho cô dễ chịu một chút.
Sắp tới nửa đêm, Lăng Thanh Viễn nhận được điện thoại của mẹ. Bởi vì mưa to, cho nên bọn họ bị kẹt ở khu phục vụ, đêm nay có lẽ phải qua đêm ở khách sạn gần khu phục vụ.
Lăng Thanh Viễn nói qua loa vài tiếng rồi cúp máy.
Trong đầu hắn đều là người ở căn phòng cách vách kia, và con ngươi tràn ngập ánh nước.
Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm ánh nến dập dờn, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng nổ ra tiếng sấm và tia chớp xẹt qua làm cô hoàn toàn không dám ngủ.
Năm phút sau, cô mở đèn pin ở điện thoại di động lên, gõ cửa phòng em trai.
"Thanh Viễn..."
"Đêm nay có thể ngủ chung với cậu không?"
Vốn Lăng Thanh Viễn cũng không ngủ được, một giây khi cô đi vào gian phòng kia đã trông thấy, chỉ là hắn vẫn không có lên tiếng mà thôi.
Nhìn cô nơm nớp lo sợ chờ câu trả lời chắc chắn của hắn, khóe môi Lăng Thanh Viễn bất giác cong lên: "Chị cảm thấy tôi có thể nói "không" à?"
Lăng Tư Nam vui vẻ bừng bừng đi vào trong phòng: "Không, cậu tốt với tôi nhất rồi."
"Nhưng chị phải làm tốt tâm lý sẽ bị thất thân đi, chị à." Hắn vén chăn lên, đứng dậy đi tới phía cô.
Lăng Tư Nam vội vã cuống cuồng rụt bả vai lại: "Cậu, cậu làm gì vậy?"
Nào biết Lăng Thanh Viễn vượt qua cô, đi tới chỗ cửa, khóa trái cửa phòng cô lại, rút chìa khóa ra.
Lại đi trở về phòng mình, đóng cửa lại, vặn chìa khóa.
Làm xong mọi thứ, hắn mới ngồi lại giường: "Có một vài việc, tôi phải đích thân xác nhận mới được, dù sao có người có tiền sử."
Lăng Tư Nam lè lưỡi trong bóng đêm biểu thị kháng nghị với hắn, lập tức cầm gối đầu đi tới bên giường.
"Quy tắc cũ à?" Cô hỏi.
Lăng Thanh Viễn bật cười một tiếng: "Chị cũng ngủ ra được kinh nghiệm đấy nhỉ?"
Lăng Tư Nam đỏ mặt, bò từ cuối giường tới bên trong giường.
Vẫn là hắn vén chăn lên cho cô, để cô nằm xuống được đắp kín.
Lăng Tư Nam vùi trong chăn, cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ của người bên cạnh.
"Ngủ ngon." Cô nói.
Lăng Thanh Viễn im lặng một lúc, rồi mới nhẹ nhàng đáp lại cô một câu: "Ngủ ngon."
Không biết qua bao lâu.
Trong phòng, tiếng đồng hồ tí tách vang lên.
Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có tiếng sấm rền, chớp từng tia rạch ngang trời đêm.
Lăng Tư Nam nhếch môi, tiếng sấm làm cho người ta rùng mình.
"Thanh Viễn, cậu ngủ chưa..." Không ngủ được liền quấy rầy em trai nói chuyện phiếm với cô.
Nhưng bên kia không có tiếng người đáp.
Thế mà hắn lại ngủ rồi.
Lăng Tư Nam thất vọng nghiêng người sang, ánh mắt nhìn bóng lưng Lăng Thanh Viễn phía trước.
Sống lưng thiếu niên lưu loát gợi cảm, cô không nhịn được mà duỗi đầu ngón tay ra khẽ chọc.
Lại thêm một tiếng sấm vang nữa, Lăng Tư Nam vô thức dịch lại gần em trai một chút.
Sau một hồi, một cánh tay vòng qua thắt lưng Lăng Thanh Viễn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Lăng Tư Nam dính người vào.
Trong đêm tối, con mắt Lăng Thanh Viễn chậm rãi mở ra.
Bộ ngực của cô dán vào lưng hắn, mỗi lần cô hít thở, hai vυ" đầy đặn không mặc áo ngực đều sẽ cọ vào lưng hắn cách lớp áo ngủ. Cứ tới tới lui lui như vậy mấy phút, đầu vυ" của cô cứng lên, vậy mà cô chẳng hề hay biết.
Nhưng mà lưng Lăng Thanh Viễn lại cảm giác được rõ ràng hình dạng đầu vυ" cô.
"... Chị." Cuối cùng hắn không nhịn được lên tiếng.
Lăng Tư Nam mừng rỡ: "Hả, cậu chưa ngủ ư?"
"Chị đè tôi." Hắn nói, gọn gàng dứt khoát.
Lăng Tư Nam đương nhiên không hiểu "đè" mà hắn nói là chỉ núm vυ", nên chỉ thu cánh tay vòng trên thắt lưng hắn lại: "Xin lỗi, tôi chỉ là có hơi sợ tiếng sét.
Lăng Thanh Viễn vốn đưa lưng về phía cô, nghe được cô nói vậy, sột soạt một tiếng quay người lại.
Hai người nhìn nhau trong căn phòng mờ tối.
Lăng Thanh Viễn thở dài: "Qua đây." Hắn giơ tay lên, ôm lấy cô.
Mặc dù lờ mờ cảm thấy không ổn lắm, nhưng lúc này bầu không khí quá tốt, cô mơ màng bị Lăng Thanh Viễn kéo qua.
Vóc dáng cô không tính là thấp, được một mét sáu bảy. Nhưng đứng trước Lăng Thanh Viễn thì vẫn giống như một con chim nhỏ như cũ, bị ôm đồm vào giữa hay cánh tay của hắn.
"Lăng Tư Nam." Hắn hạ giọng: "Tối nay không phải chị vẫn trêu chọc tôi đấy chứ?"
Cô sững sờ, gương mặt nóng lên, liên tục lắc đầu: "Cậu đừng có nói lung tung, tôi là một người chị chính trực."
Sau đó nghe được tiếng cười khẽ, tiếng cười phát ra từ lồng ngực hắn, rất khẽ, cũng rất chọc người.
"Xin lỗi, tôi lại là người em trai không chính trực." Lăng Thanh Viễn lặng lẽ cắn vành tay cô: "Tôi cảm thấy chị đang trêu chọc tôi."
Lăng Tư Nam cố ý kéo giãn khoảng cách, quay người đưa lưng về phía hắn: "Khoảng cách này OK chưa? Chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Kết quả, sau lưng bỗng bị Lăng Thanh Viễn dựa sát tới, dính chặt vào sau lưng cô, ngay cả hai chân cũng thuận theo đường cong của cô mà chống vào: "OK."
Cô cảm giác được rõ ràng khối thịt cực nóng giữa hai chân của Lăng Thanh Viễn.