Lăng Thanh Viễn vốn cứ nghĩ anh ta sẽ nói mấy câu kiểu “Cậu như một tên biến thái vậy” , vậy mà Cố Đình lại nói như vậy, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi, hắn nhếch môi mỉm cười rồi trả lời: “Tôi là muốn ăn thịt chị ấy đó.”
Cố Đình bị lời nói của hắn làm cho sặc nước miếng, anh ta vừa ho vừa kinh ngạc nhìn hắn: “Lăng Thanh Viễn, cậu nói cái chó gì đấy?”
“Đùa chút thôi mà.” Hắn ung dung ngẩng đầu lên nhìn trực diện Cố Đình, “Cho dù tôi có muốn ăn thịt chị ấy hay không, cũng chả đến lượt anh quản, nếu như anh muốn làm gì ảnh hưởng chủ ý của chị ấy, anh biết hậu quả rồi đó.”
“Chuyện tôi muốn làm từ khi nào mà lại đến lượt cậu yêu cầu tôi như vậy vậy.” Cố Đình nắm chặt hai bàn tay lại phía sau, đây nguy hiểm: “Đợi đó mà gọi một tiếng anh rể đi.”
“Còn dám nói chuyện với tôi như vậy sao----vậy cứ cố mà đánh thắng tôi một lần đi đã rồi tính.” Lăng Thanh Viễn lạnh lùng nói.
“Cậu đó, quả nhiên cậu vẫn too young too simple.” Cố Đình tặc lười vãi cái, “Chuyện này với tôi đánh có thắng hay không không liên quan, cậu ấy có thích tôi hay không thì mới quan trọng, cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện, đợi câu có kinh nghiệm yêu đương thêm đi rồi nói chuyện với tôi.”
Lăng Thanh Viễn nhìn bộ mặt khoa trường của Cố Đình, chả thèm quan tâm đến anh ta, ánh mắt nhìn vào bóng lưng của Lăng Tư Nam đứng bên ngoài cửa sổ.
[Biểu cảm, phản ứng, thái độ đó của cậu, căn bản không giống như một người em trai đối với chị gái.]
[Câu không thừa nhận cũng vậy thôi, vừa rồi nhìn anh mắt cậu nhìn chị cậu….]
[Cậu ấy có thích tôi hay không thì mới quan trọng]
Hắn luôn cứ cho rằng tình cảm của hắn dành cho Lăng Tư Nam là sự chiếm hữu,cùng một huyết thống với nhau mà có tình cảm chiếm hữu như vậy.
Tuy rằng bên ngoài, vẫn là sự ham muốn của đàn ông với phụ nữ, nhưng hắn vẫn luôn không thừa nhận nó sẽ thật sự biến thành thích.
Hay còn gọi là cái loại thích mà “yêu đương” đó.
Dù sao họ cũng là chị em ruột.
Nhưng nếu như….
Hắn nói là nếu như.
Hắn thật sự thích Lăng Tư Nam thì làm sao đây?
Cô sẽ nghĩ như nào?
Tối hôm đó Lăng Tư Nam đã chuẩn bị đủ mọi lười cay độc để đợi Lăng Thanh Viễn, nhưng Lăng Thanh Viễn cuối cùng lại không đến.
Phòng ngủ của hắn cứ đóng kín như vậy, cả một tối cũng không thấy đi ra ngoài.
Chuyện ẩu đả ở hẻm Quảng Phòng, rất nhanh đã lan truyền khắp trường.
May thay trường Lục Trung một trường học trọng điểm với tinh thần học đường rất tốt, những nơi như hẻm Quang Phong, bình thường cũng không có mấy ai đến, không có ai nhắc gì đến Lăng Tư Nam hay Lăng Thanh Viễn, còn Cố Đình, toàn trường đã lan truyền anh ta như một vị thần, cái gì “Trong hẻm đánh bật 100 người” “Vương của Quảng Phong”, ai ai cũng biết Cố Đình là mục tiêu của Đông Thắng, ai ai cũng biết chuyện đó, cuối cùng Đông Thăng lại bị Cố Đình đánh cho tan tác.
Khi Lăng Thanh Viễn đi đến văn phòng để giao lại tập kiểm tra, vừa hay gặp ngay giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm chỉ nghe nói học sinh của Lục Trung và người của Đông Thăng đánh nhau, hỏi Lăng Thanh Viễn có biết hôm đó có những bạn học nào của Lục Trung tham gia vào hay không, Lăng Thanh Viễn bình thản mà trả lời thầy giáo, học sinh của Lục Trung rất ít khi đi đến hẻm Quang Phong, nói rằng khi đó ở hiện trường nɠɵạı trừ Cố Đình ra thì còn có người khác nữa, hình như đó chỉ là lời đồn thổi.
“Có điều….” Giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng không còn vòng vo với hắn nữa: “Học sinh bên phía Đông Thăng có nói, một người tham gia trong đó còn là hội trưởng hội học sinh.”
Lăng Thanh Viễn cười đắc ý, “Loại tin đồn như vậy căn bản chả đáng để quan tâm, ai mà chả biết Cố Đình là người đánh nhau giỏi nhất trường chúng ta, kết quả lần này còn bị thương, nếu như em đi, bây giờ còn có thể không hề hấn gì mà đứng đây sao?” Hắn bất lực lắc đầu: “Đông Thăng vì muốn bôi xấu hình ảnh trường chúng ta, thật sự gì cũng nói ra được.” Lăng Thanh Viễn sắc bén như vậy, đương nhiên nhìn ra được những gì giáo viên chủ nhiệm nắm trong tay chỉ là mấy lời của bọn lưu manh, đây chỉ là một bài kiểm tra thử.
Người hắn thật sự không có chút vết thương bên ngoài nào, thứ duy nhất được dùng nhiều là nắm đắm, cũng đã được quấn băng vải lại thật cẩn thận, khi đánh nhau thứ mà hắn cần tính toán không chỉ có mỗi khái niệm “thắng”, còn cần nghĩ xem làm thế nào để không bị người khác phát hiện, mà máy quay ở hẻm Quảng Phong cũng đã bị phá, chỉ dựa vào lời nói của mấy tên lưu manh kia, thì căn bản không có chứng cứ gì mà lôi được hắn ra.
Giáo viên chủ nhiệm thấy Lăng Thanh Viễn nói rất có lý, tâm trạng mãn nguyện xua tay bảo hắn đi đi.
Lăng Tư Nam thì không ung dung được như em trai, mấy ngày này vẫn cứ luôn lo lắng, sợ có người phát hiện ra.
Càng sợ chuyện em trai tham gia đánh nhau bị phát hiện.
Khi tan học, Lăng Tư Nam vừa đi ra khỏi cổng trường chưa xa, cảm thấy phía sau cứ có một chiếc xe dần dần đi đến gần, cô giật mình hoảng hốt, còn chưa kịp quay đầu nhìn, liền bị người ta bắt lên xe mất.
“Đừng có động đậy, bắt cóc đây!”
“A…ư ư!” Cô đang muốn kêu lên thì bị bịt miệng lại, nằm ở ghế sau của xe mà kinh sợ trợn tròn mắt nhìn, phát hiện ra thứ đập vào mắt cô là một gương mặt quen thuộc, đang nhìn cô nở nụ cười trêu chọc.
Lăng Tư Nam hất bàn tay đang che miệng cô ra, ngồi dậy chửi mắng: “ Lăng Thanh Viên, cậu bị thần kinh à!”