Lăng Thanh Viễn cũng không hoàn toàn nói dối cô, tối hôm đó tài xế thực sự không tới đón hắn.
Sau khi giải quyết xong vấn đề ở hội học sinh, bên ngoài mưa vẫn không ngớt. Hai người bước đến trước cửa Minh Tư Lâu thì trời đã tối, xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi.
Lăng Thanh Viễn mở ô lên.
Lăng Tư Nam đến gần hắn hơn một chút, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách mơ hồ.
Lăng Thanh Viễn cầm ô, cúi đầu nhìn cô một cái: “Sợ tôi ăn thịt chị à? Yên tâm, tôi không thích dã chiến, hơn nữa bây giờ trời mưa to, không thích hợp.”
Lăng Tư Nam bị trêu chọc, ôm lấy eo em trai mình nói: “Nói chuyện với chị gái mình như thế à?”
Hai người đứng dưới màn mưa, mưa rất lớn, cho dù ô của Lăng Thanh Viễn không nhỏ nhưng cũng không thể che chắn được cho cả hai người. Lăng Tư Nam cảm thấy một bàn tay siết lấy eo mình, sau đó cả người bị kéo sát lại hắn.
Thân thể ngã vào vòng tay em trai, đầu cũng dựa vào lồng ngực hắn. Lần đầu tiên cô cảm thấy thân thể Lăng Thanh Viễn lại cao như thế, lồng ngực cũng rắn chắc như vậy.
“Chắc không bị ai nhìn thấy chứ?”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Lăng Thanh Viễn: “Đừng căng thẳng như thế, chúng ta cũng không phải lén lút yêu đương.”
Lăng Tư Nam bị em trai nói như vậy thì đỏ bừng mặt mũi. Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cảm thấy những lời hắn nói cũng không sai- Dựa sát lại gần em trai thì làm sao chứ? Em trai và chị gái cùng che chung một chiếc ô thì có vấn đề gì?
Sau khi nghĩ ngợi thông suốt, Lăng Tư Nam vòng tay ôm lấy em trai, thả lỏng mà dựa vào cánh tay hắn.
Lăng Thanh Viễn cứng đờ.
“Sao thế?” Lăng Tư Nam cảm nhận được động tác của Lăng Thanh Viễn hơi ngừng lại thì ngẩng đầu hỏi.
Lăng Thanh Viễn chỉ nhìn cô mà không trả lời.
Hai người đi đến trước trạm xe bus, trời mưa nên đường xá đông đúc, thà ngồi xe bus tránh mưa còn hơn.
Lăng Tư Nam nhìn mấy quán ăn khuya đối diện, bây giờ mới bảy rưỡi tối, mọi người đang bắt đầu buôn bán.
“Thanh Viễn, cậu đói bụng không?”
Lăng Thanh Viễn đang nhìn đồng hồ, nghe cô hỏi vậy thì ngước mắt lên: “Chị đói à?”
Lăng Tư Nam quay đầu lại, trong ánh mắt đều là chờ mong, giống như mèo con nhìn cá khô nhỏ.
Người thanh niên không nhịn được khẽ mỉm cười: “Về nhà ăn cơm bà Lưu nấu ngon hơn.” Hắn vừa nói xong thì thấy cô cụp mắt xuống thất vọng, thế là hơi nhếch môi: “Nhưng cũng không phải là không thể ăn ở bên ngoài.”
“Tôi biết cậu đối xử rất tốt với chị gái mà.” Lăng Tư Nam nắm tay hắn kéo đến quán ăn khuya: “Nhanh lên nhanh lên.”
Lăng Thanh Viễn hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng không kịp phản ứng nhiều thì đã bị cô kéo vào quán ăn khuya.
Hai người bước vào một quán, Lăng Tư Nam hưng phấn gọi món. Đây là lần đầu tiên Lăng Thanh Viễn ăn ở quán ăn khuya, hắn tò mò nhìn Lăng Tư Nam chọn món rồi còn cò kè mặc cả, nhìn khiêm tốn khép nép như cậu học trò đi theo học hỏi.
“Ăn ngon không?” Đồ ăn được dọn lên, Lăng Tư Nam không ăn mà gắp cho em trai trước, chờ hắn ăn xong thì hào hứng hỏi hắn.
Lăng Thanh Viễn gật đầu: “Đây là cái gì?”
“Ốc đinh xào, nhưng đây là thịt ốc được lấy sẵn ra rồi. Tôi nghĩ cậu nhất định không muốn tự hút nên mới nhờ người ta lấy sẵn.” Lăng Tư Nam thấy Lăng Thanh Viễn lại gắp thêm một ít nữa.
Lăng Thanh Viễn ăn một lát rồi ngẩng đầu nhìn Lăng Tư Nam, cô ăn thực sự rất vui vẻ.
Ở nhà, rất ít khi Lăng Tư Nam được vui vẻ như thế, tay nghề của bà Lưu không tệ nhưng bởi vì vợ chồng nhà họ Lăng yêu cầu rất nghiêm khắc với thức ăn nên lúc nào cũng chỉ có thể ăn những món thanh đạm. Mấy loại ốc này đối với họ mà nói đều là hải sản chứa ký sinh trùng, chắc chắn không bao giờ xuất hiện trong thực đơn của nhà họ Lăng.
Hắn cảm thấy Lăng Tư Nam giây phút này mới đúng là Lăng Tư Nam, là người chị gái lạc quan yêu đời trên Weibo kia.
Thấy cô ăn vui vẻ như thế, Lăng Thanh Viễn cũng không nhịn được mà ăn nhiều thêm một chút.
Hai người ăn gần xong thì cửa quán đột nhiên bị người ta kéo ra, Lăng Thanh Viễn nghe được có người nói: “Là cậu?”
Lăng Thanh Viễn nghe được thì quay lại, nhìn thấy người sau lưng thì nhíu mày.
Cố Đình cầm một chiếc ô, thân hình cao lớn dừng ở cửa, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Lăng Tư Nam.
Ngay sau đó, Cố Đình nhìn thấy Lăng Thanh Viễn ngồi bên cạnh cô, ánh mắt chạm nhau, cả hai không hẹn mà cùng nhíu mày.
“A... Bạn học Cố.” Lăng Tư Nam đang gắp thức ăn cho em trai, nhìn thấy Cố Đình thì trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy đại sự không ổn.
“Đúng là hai người có quen biết.” Cố Đình khiêu khích: “Sáng nay ai nói với tôi là không quen biết nhau thế?”
... Lộp bộp.
Tài quan sát của Lăng Thanh Viễn rất tốt, hắn ngay lập tức chú ý thấy chiếc ô trong tay Cố Đình nhìn rất quen.
Chiếc ô vẽ tay in hình chú mèo dễ thương, được một thanh niên cao hơn mét tám, nhìn không hợp nhau một chút nào.
Hơn nữa, Cố Đình và Lăng Tư Nam nhìn có vẻ rất thân thiết, Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân.
“Chị đưa ô cho anh ta?”
...
Lăng Tư Nam nhìn hai người, quyết định giả ngu là phương pháp tốt nhất: “Ách, bạn học Cố, cậu cũng tới đây ăn cơm à? Trùng hợp thật, Thanh Viễn, hai người thật là có duyên, sáng nay mới gặp, bây giờ lại gặp...”
Lăng Thanh Viễn nhìn cô chằm chằm, Lăng Tư Nam nổi hết da gà, nhưng Cố Đình vẫn bình tĩnh nghiêng đầu, vô cùng tự nhiên mà kéo chiếc ghế trống, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tư Nam.
“A Quang, như cũ.” Cố Đình không quay đầu lại, dường như đang nói chuyện với phục vụ trong quán.
Anh ta ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt nhìn Lăng Thanh Viễn không chút che giấu.
“Quen thuộc lắm à? Thế anh cứ ngồi đó đi.” Lăng Thanh Viễn ngồi xuống, đầu hơi lệch sang một bên, cười lạnh.
Cố Đình cũng cười: “Không quen biết cậu, nhưng lại quen biết với bạn học của tôi.”
Hai người cãi nhau có thể đừng lôi tôi vào không- Lăng Tư Nam thầm cầu xin.
“Bạn học Cố, hai người hình như quen nhau chưa đến một ngày.” Lăng Thanh Viễn cố ý nhấn mạnh cách gọi vừa rồi của Lăng Tư Nam với Cố Đình.
Cố Đình không đáp lại hắn mà ngồi dịch sang bên Lăng Tư Nam, cố gắng thì thầm vào tai cô: “Cảm ơn cậu đã đưa ô cho tôi.”
Cảm nhận được sự lạnh lùng từ phía em trai, cả người Lăng Tư Nam lập tức không rét mà run.
“Không cần cảm ơn.” Nụ cười của Lăng Tư Nam cũng cứng đờ: “Không phải cố ý đâu, chỉ là vừa rồi có người có thể đi về cùng tôi nên tôi nghĩ đưa ô cho cậu mượn cũng không sao- là cho mượn, cho mượn.”
“Có người về cùng?” Cố Đình nhướn mày: “Hai người... Là người thân à?”
“Liên quan gì đến anh?” Lăng Thanh Viễn buông đũa: “Cút xa ra một chút, nơi này không cần bồi bàn.”
Lăng Thanh Viễn bắt đầu mắng chửi người.
Lăng Tư Nam kinh ngạc không thôi, em trai cô luôn là người biết cách đối nhân xử thế, không ngờ lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy.
Bây giờ ai cũng có thể cảm giác được Lăng Thanh Viễn không vui. Lăng Tư Nam cảm thấy hơi khó xử, cô và Cố Đình không đến nỗi quen biết, nhưng cô cũng không muốn trực tiếp đuổi người ta ra. Hơn nữa, Diệp San San đã từng dặn dò cô rồi, Cố Đình rất có thể là người lăn lộn ngoài xã hội, cô không dám chọc giận anh ta như Lăng Thanh Viễn.
“Xin lỗi, hôm nay tâm trạng của em trai tôi không tốt lắm, hay là...” Cô cố ý hòa giải.
“Em trai?” Cố Đình đan tay lên bàn, chống chằm nhìn Lăng Thanh Viễn: “Cậu có chị gái à?”
“Lặp lại lần nữa- Liên! Quan! Gì! Đến! Anh!” Lăng Thanh Viễn vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Tính tiền.”
“A...” Lăng Tư Nam nhìn cả một bàn đầy thức ăn, vẻ mặt đáng thương nhìn Lăng Thanh Viễn.
Cố Đình nhướn mày, cảm giác như mình vừa gây ra tội ác tày trời: “Không phải vội, tôi cũng không phải tới đây ăn cơm.” Anh ta đứng dậy, nhận hộp cơm phục vụ đưa: “Hai người từ từ ăn, đúng rồi, cậu tên là gì?” Anh ta hỏi Lăng Tư Nam.
Cho dù bị Lăng Thanh Viễn gây áp lực nhưng Lăng Tư Nam vẫn lịch sự trả lời: “Lăng Tư Nam.” Hai người là bạn học, cho dù cô không nói thì anh ta vẫn có thể biết dễ dàng.
“Quả nhiên là chị em ruột, cùng họ.” Cố Đình tùy ý vẫy tay với cô: “Đi đây, mai gặp.”
“Từ từ.” Lăng Thanh Viễn đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
Cố Đình quay đầu, thản nhiên chờ hắn lên tiếng.
Lăng Thanh Viễn căn bản không thèm nhìn hắn: “Để ô lại.”
“Thanh Viễn...” Lăng Tư Nam nhìn hắn, ra hiệu làm như thế không được tốt cho lắm, bây giờ bên ngoài trời mưa, hắn làm thế chẳng khác nào bắt người ta dầm mưa trở về. Cô đã cho Cố Đình mượn rồi, tốt nhất cứ để ngày mai rồi lấy lại.
Cố Đình nhướn mày, khẽ nhếch môi: “Chị gái cậu còn chưa nói gì, cậu gấp gáp gì chứ? Em trai Lăng Thanh Viễn?”
Hai chữ “Em trai” anh ta cố tình kéo dài giọng, nhắc nhở mình lớn tuổi hơn hắn.
“Người có thể đi, nhưng ô không phải của anh, một lão già đừng có dùng ô của thiếu nữ thanh xuân.”
Lăng Thanh Viễn nói theo giọng điệu của Cố Đình, độc mồm độc miệng, hắn vươn tay muốn giật lấy chiếc dù trên tay Cố Đình.
Nhưng hắn không giật được, bởi vì Cố Đình nắm rất chặt.
Hai người đột nhiên trở nên vô cùng ấu trĩ, một bước cũng không chịu nhường.
“...” Lăng Tư Nam đau lòng nhìn chiếc ô của mình, khóc không ra nước mắt: “Hai người nhẹ một chút, chiếc ô này là tâm can của tôi... Ô vẽ tay không được chắc chắn lắm đâu.”
Hai người đồng thời nhìn nhau một cái, cuối cùng Lăng Thanh Viễn thả tay ra.
Cố Đình rời đi.
Lăng Thanh Viễn mặt không cảm xúc, Lăng Tư Nam nhìn hắn, cảm thấy ăn cơm cũng không còn khẩu vị nữa.
Đến lúc tính tiền, Lăng Tư Nam giành trả tiền trước.
“Chị giàu lắm hả?” Lăng Thanh Viễn hỏi cô.
Lăng Tư Nam lắc đầu: “Chẳng phải là do tôi muốn ăn sao? Ai lại để khách trả tiền cơ chứ. Hơn nữa, nhiều năm như thế không về nhà, coi như tôi chăm sóc em trai của mình một lần cũng được, quán này tôi cũng đến nhiều lần rồi.”
Lăng Thanh Viễn nghĩ ngợi một chút rồi cất ví tiền đi: “Thiếu tiền thì cứ nói với tôi, chỉ có một chị gái, tôi có thể nuôi được.”
Lăng Tư Nam bị miệng lưỡi nghiêm túc của hắn làm cho chọc cười: “Ở bên ngoài không được nói linh tinh.”
Lăng Thanh Viễn nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ lẩm bẩm: “Được, vậy chúng ta về nhà rồi nói.
‘Lăng Thanh Viễn!”
Xe bus đến trạm, hai người lên xe.
Bây giờ đã là chín giờ tối, nơi này không phải trung tâm thương nghiệp, không có nhiều người. Mọi người lên xe, phía sau có mấy chỗ trống, Lăng Tư Nam tùy tiện ngồi xuống một chỗ, Lăng Thanh Viễn cũng ngồi xuống theo.
Trên người hai người vẫn còn dính một chút nước mưa, sau khi xe chạy, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Lăng Tư Nam bị gió thổi hơi lạnh, cô ngẩng đầu nhìn em trai mình, lúc này hắn vẫn thong dong bình tĩnh. Bỗng nhiên, cô vươn tay ôm lấy Lăng Thanh Viễn.
Lăng Thanh Viễn chậm rãi quay đầu, trái tim lập tức không thể nào bình thường được. Giọng nói của hắn hơi ấm ách.
“Chị?”
“...Lạnh.” Lăng Tư Nam không dám nhìn hắn, cô cảm thấy hành vi lúc này cùng với việc đi chung ô với em trai vừa rồi là giống nhau, đều là người một nhà giúp đỡ nhau, không khác gì sưởi ấm dưới mưa cả.
Lăng Thanh Viễn ngẫm lại cũng hiểu rõ, bình thường Lăng Tư Nam dùng đủ phương pháp để tránh các hành động thân mật của hắn, nhưng hôm nay cô chỉ mặc áo sơ mi, không mang áo khoác, một bên tay áo lại bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, gió thổi chắc chắn sẽ lạnh.
“Thực sự rất lạnh.” Không nghe thấy em trai đáp lại, Lăng Tư Nam cho rằng Lăng Thanh Viễn đang cười nhạo cô. Cô vội vàng bắt lấy cánh tay Lăng Thanh Viễn, đặt tay mình vào tay hắn: “Cậu xem, tôi không lừa cậu.”
Bàn tay thiếu nữ non mềm mà lạnh lẽo, đặt bên trong tay hắn, khiến trái tim hắn gợn sóng. Lăng Thanh Viễn cảm thấy lòng mình giống như bay lên không trung rồi lại rơi xuống tận dưới.
“Đúng là hơi lạnh.” Hắn cuối cùng cũng nghe được giọng của chính mình, giọng thiếu niên lẫn lộn cảm xúc. Hắn không nhịn được mở tay ra, bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của chị gái mình.
Lăng Tư Nam bị hắn nắm tay thì đỏ bừng mặt mũi. Cô cúi đầu nhìn tay mình được bao bọc trọn vẹn, móng tay hắn sạch sẽ, đốt ngón tay thon dài, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô cảm thấy hành động của hai người không đúng cho lắm, nhưng lại luyến tiếc hơi ấm này, trong lòng rối rắm muốn chết.
Thân thể cô vô thức dựa sát vào hắn hơn.
“Thanh Viễn...” Cô dựa vào vai em trai: “Thương lượng với cậu một chuyện nhỏ.”
Lăng Thanh Viễn thuận tiện gác cằm lên đầu cô: “Chuyện gì?”
“Cậu có thể đừng trêu chọc tôi nữa được không?”
Lăng Thanh Viễn dừng một chút.
Bây giờ cô dựa vào người hắn, lại bảo hắn đừng trêu chọc cô: “Chị đang bảo kẻ trộm đừng ăn trộm nữa à?”
“Không... Tôi không có ý đó.” Lăng Tư Nam giảo biện: “Chỉ là tay lạnh nên muốn cậu cảm nhận một chút.”
Lăng Thanh Viễn cười sang sảng: “Thật đáng yêu.”
Cô bị hắn nói như vậy thì hơi xấu hổ.
“Tôi chỉ đơn giản muốn giúp chị sưởi ấm tay thôi mà, thế mà chị lại tưởng tôi trêu chọc chị.” Lăng Thanh Viễn cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Chị gái, nếu tôi muốn trêu chọc chị thì sẽ không chỉ đơn thuần làm như thế này đâu.”
Lăng Tư Nam bỗng nhiên cảm giác được váy mình bị kéo lên, một bàn tay duỗi vào.
Người cô co rúm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, lắc mạnh đầu.
“Đừng mà... Đây là trên xe bus.”
“Ở nơi nào cũng giống nhau thôi.” Ánh mắt Lăng Thanh Viễn nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy lỗ tai cô: “Ở nơi nào chị cũng sẽ ngăn cản tôi, cho nên tôi không cần phải nghe theo lời chị.”
“Tôi muốn làm ở nơi nào thì sẽ làm ở nơi đó.”
Ngón tay đã thâm nhập vào trong váy, nhẹ nhàng đặt lên qυầи ɭóŧ.
Tay trái hắn đang nắm tay cô, tay phải thâm nhập vào máy cô.
Hành khách trên xe bus tốp năm tốp ba, bên phải hai người không có ai, phía sau có ba người, trước mặt là một chị gái hơn hai mươi tuổi, và một người đeo tai nghe.
Lăng Tư Nam kẹp chặt chân không cho hắn thâm nhập vào sâu hơn. Lăng Thanh Viễn không hề nóng này, đầu ngón tay vuốt ve dọc theo rãnh âʍ ɦộ, đầu lưỡi như có như không liếʍ lỗ tai cô, từ khoảng cách gần phát ra những âm thanh vô cùng dâm mỹ.
Lăng Tư Nam cắn chặt răng, thân thể căng thẳng, bàn tay đang bị hắn cầm không biết từ khi nào đã trở thành trói bắt.
Lăng Thanh Viễn trở dài một tiếng, cảm giác trong lòng được lấp đầy. Âm thanh thở dài này truyền đến lỗ tai cô, vừa ái muội vừa lừa tình.
Cả người Lăng Tư Nam mềm nhũn ra.
Cô không chịu nổi.
Cuộc tấn công của em trai cô không tính là thô bạo, chỉ là cô không chịu nổi.
Cho dù chỉ là một tiếng thở dài của hắn cũng có thể trêu chọc khiến cô bủn rủn cả người.
Đầu ngón tay của hắn ngoéo một cái, đẩy qυầи ɭóŧ của cô sang bên cạnh.
Lăng Tư Nam lập tức vươn tay còn lại đè chặt lấy váy, nhưng sức chống đỡ của cô gần như trở nên vô lực.
“Chiếc ô kia...” Lăng Thanh Viễn cắn vào vành tai cô.
Lăng Tư Nam hừ nhẹ.
“Là tâm can của chị?”
Lăng Tư Nam nhớ tới lời vừa rồi của mình ở quán ăn khuya, gật gật đầu, cô không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ giọng nói của mình lộ ra tìиɧ ɖu͙©.
“Chị đem tâm can của chị...” Ngón tay của em trai trượt xuống hột le, ngay từ khi hắn liếʍ vành tai cô thì cô đã ướt rồi. Đầu ngón tay của hắn lúc này nhớp nháp nước. Hắn sờ được đến nơi ẩm ướt kia, nhanh chóng vươn ngón giữa chui vào.
Ngón giữa móc vào bên trong ŧıểυ huyệt tràn đầy dâm thủy.
“... Đưa cho Cố Đình?”
“Ưm...” ŧıểυ huyệt đột nhiên bị dị vật thâm nhập, cô không khống chế được, vô thức bật ra tiếng rêи ɾỉ: “Không phải... Không phải đưa cho... Mà là cho mượn...”
Hạ thân cô rất chặt chẽ, chặt đến mức hắn mới chỉ vươn một ngón tay vào mà đã bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm bóp chặt lại, tiến vào không được rút ra cũng không xong. Thịt mềm và dâm thủy trộn lẫn vào nhau, kẹp chặt lấy ngón tay hắn, Lăng Thanh Viễn cử động ngón tay, tiếp tục nói về vẫn đề vừa rồi.
“Mượn cũng không được mượn, ai cũng không được.”
“Chỉ có thể cho tôi.”
Lăng Thanh Viễn nhịn không được mà tưởng tượng ngón tay kia được thay thế bằng một vật thể khác, hạ thể cứng đến phát đau.
Xe bus vừa ngừng, có người xuống xe có người lên xe. Lăng Tư Nam sợ hãi đến mức không dám động. Cô nắm chặt hắn không muốn bỏ, muốn để hắn dừng lại.
Một người phụ nữ dẫn theo đứa trẻ sáu bảy tuổi lên xe.
Tay của Lăng Thanh Viễn vẫn đâm chọc dưới váy cô, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Cảm giác tê dại không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thể cô chảy ra nhiều dâm dịch hơn, Lăng Tư Nam sắp điên rồi, cô quay mặt sang gấp gáp nói với hắn: “Đừng cử động, có người.”
“Để cho bọn họ xem.” Lăng Thanh Viễn không hề liêm sỉ mà thấp giọng nói: “Để bọn họ xem chị gái bị em trai làm như thế nào.”
Ngón giữa của hắn đâm vào rút ra, đào móc giống như muốn đâm thủng lớp màng kia.
“Thanh Viễn... Đừng mà! Đừng mà... A... Đừng...” Gương mặt cô đầy vẻ cầu xin: “...Ư... Đừng mà... A...”
Hắn không để ý đến lời cầu xin của cô, nhanh chóng đâm chọc ngón tay. Hô hấp nặng nề phun vào tai cô, bá đao trêu chọc ŧıểυ huyệt của cô.
Không đủ, như thế nào cũng không đủ.
Hai mẹ con vừa mới lên xe, người mẹ ngồi bên trái hai người, đứa bé nhìn về phía bọn họ.
“... A a a... Đừng mà... Thanh Viễn...”
Động tác của Lăng Thanh Viễn không nhỏ, Lăng Tư Nam không ngừng run rẩy, nếu như không phải tiếng động cơ xe nổ to thì có thể nghe được rõ ràng âm thanh ngón tay chọc vào trong âm đa͙σ. Hơn nữa, tốc độ đâm vào rút ra của Lăng Thanh Viễn rất nhanh khiến Lăng Tư Nam không nhịn được mà dựng thẳng bụng dưới, cắn chặt răng để không phát ra những tiếng rêи ɾỉ.
Lăng Tư Nam nhìn thấy đứa bé kia đang chăm chú nhìn mình.
Đứa bé mới năm, sáu tuổi, chắc biết chuyện gì cả, chỉ tò mò tại sao dưới váy chị gái kia lại run rẩy, không biết sao nhìn chị lại khó chịu như thế.
Trong đầu Lăng Tư Nam đột nhiên nhớ đến chuyện mười năm trước.
Khi đó hắn cũng chỉ bé như vậy.
Gương mặt thanh tú như thiên sứ, ôm chặt xe đồ chơi, nhẹ giọng kêu chị gái.
“Nguyên Nguyên muốn chị gái chơi với em... Chị gái đừng đi...” Cánh tay nhỏ bé ôm chặt cô không chịu buông.
Cảnh tượng lập tức trở về hiện thực.
Vẫn là gương mặt thanh tú như thiên sứ, vẫn không muốn để cô rời đi.
Vẫn đối xử tốt với cô như vậy.
Chỉ là lúc này bàn tay nhỏ bé biến thành đầu ngón tay thon dài, cắm vào sâu trong âm đa͙σ cô, cắm khiến cô thở hồng hộc.
“Chị gái.. Tôi vẫn muốn làm chị.”
Hắn lại nhét thêm một ngón tay nữa, Lăng Tư Nam khẽ kêu lên, cô muốn kẹp chặt chân lại, nhưng lại bị hắn cưỡng chế tách ra.
Cô không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này, cả người nóng bừng lên, phía dưới co bóp thật chặt, một dòng nước trào ra.
Cao trào.
Cậu bé kia bị mẹ kéo về chỗ ngồi, nhanh chóng biến mất trước mặt Lăng Tư Nam.
Lăng Tư Nam hốt hoàng, thân dưới vẫn còn mυ"ŧ chặt lấy ngón tay Lăng Thanh Viễn, ngón tay của em trai mình cắm trong âm đa͙σ mình. Chị gái ngồi ghế trước quay đầu lại nhìn hai người một cái rồi lại quay đi.
Không biết có phát hiện ra chuyện gì hay không.
Lăng Tư Nam vô cùng xấu hổ.
Cô đè chặt váy lại, kẹp chặt lấy hai ngón tay không chịu an phận dưới váy.
Cắn môi trừng mắt nhìn hắn.
Mật dịch trên tay nói cho Lăng Thanh Viễn biết cô đã lên đỉnh, nhìn thấy ánh mắt ướt át của cô, trái tim Lăng Thanh Viễn phảng phất như bị người ta nắm chặt.
“Đừng nhìn tôi như vậy...” Hắn rút tay ra khỏi người cô, chất lỏng ướt át giữa hai chân cô lập tức kéo ra một sợi chỉ bạc. Lăng Tư Nam đỏ bừng mặt mũi, hắn chôn mặt vào cổ cô: “Nhìn như thế chỉ khiến tôi càng thêm muốn làm chị, chị gái.”
Bàn tay bị hắn nắm chặt vã đầy mồ hôi.
Hắn vùi đầu vào cổ cô, cọ nhẹ vào gáy cô, hô hấp nóng bỏng mê người.
“Chị gái, sờ tôi.”
Trái tim cô đập sắp lên tới 180 nhịp một phút, bàn tay run run đặt giữa hai chân hắn.
Dưới chiếc quần đồng phục là một đống thịt đã phình lên, nóng gần bỏng tay. Cô miệng lưỡi khô khốc, theo bản năng vỗ về chơi đùa.
“Đã tới đường Lan Khê, hành khách nào muốn xuống xe vui lòng xuống phía cửa sau.”
Đã đến trạm.
Hai người xấu hổ cầm ô đi vào ŧıểυ khu.
Không ai nói chuyện câu nào, một đường vào thẳng thang máy, bấm lên lầu.
“...Cậu... Cậu như thế không sao chư?” Lăng Tư Nam nhìn Lăng Thanh Viễn, cẩn thận hỏi.
Bình thường mỗi lần “Chào cờ” thì chỉ khoảng nửa tiếng sau sẽ hết. Nhưng hôm nay...
“Tích.” Mở khóa cửa, Lăng Thanh Viễn quay đầu lại trả lời cô: “Nếu không thì sao?”
“Hả?”
“Nếu không thì chị muốn giúp tôi giải quyết sao?” Lời nói xong, hắn duỗi tay ôm chặt cô vào trong lòng mình, cúi đầu anh ách hỏi.
“Vào nhà làʍ t̠ìиɦ với chị được không?”
Giọng nói như là thuốc kích dục, khiến cả người Lăng Tư Nam nóng rần lên.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mình bị em trai làʍ t̠ìиɦ.
Nếu như là bình thường thì Lăng Tư Nam đều hung hăng mắng một tiếng: “Lăng Thanh Viễn!” Sau đó bắt đầu giảng đa͙σ lý với hắn.
Nhưng lần này cô lại không nói gì cả, chỉ ngẩn ngơ để hắn ôm, giống như thất thần.
Lăng Thanh Viễn thấy thế thì hơi bất ngờ: “Chị gái?”
Cô không phản ứng lại, đôi mắt hơi rũ xuống, trái tim đập nhanh, ngây người nhìn hắn cởi cà vạt, để lộ xương quai xanh mê người.
Lăng Thanh Viễn mở cửa, kéo cô vào trong.
Trong phòng tối đen như mực.
Lăng Thanh Viễn bắt lấy cổ tay cô, cúi người để tầm mắt hai người ngang nhau.
“...Lăng Tư Nam?”
Trong bóng đêm, cô thích nghi với ánh sáng từ đôi mắt của Lăng Thanh Viễn.
“Cái... Cái gì?” Cuối cùng ý thức của cô cũng đã trở về.
Hai người đứng trong bóng tối, không mở đèn, thính giác càng thêm nhạy cảm, Lăng Thanh Viễn có thể nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Giờ khắc này, hô hấp của cô không đều, hỗn loạn hơn trước rất nhiều.
Lăng Thanh Viễn nghe được hô hấp của cô trong bóng tối thì bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, một tay hắn đem cô đè lên ván cửa, một bàn tay đỡ ở bên tai cô.
Hắn cúi đầu chạm trán lên trán cô, giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp như vuốt ve: “Chúng ta vào nhà rồi.”
Lăng Tư Nam cúi đầu, cho dù ở trong bóng tối nhưng cô cũng vẫn không dám nhìn vào mắt hắn.
Hai tay cô đặt ở trên ngực Lăng Thanh Viễn, cảm nhận được trái tim hắn đập kịch liệt.
“Thanh Viễn, tim cậu đập nhanh thật.”
“Ừ.”
“Không phủ nhận à?”
“Phủ nhận làm gì?” Lăng Thanh Viễn cười khẽ: “Đều ở trong tay chị, phủ nhận còn có ý nghĩa gì nữa.”
Lăng Tư Nam cảm thấy nói chuyện với người này trong bóng tối còn hấp dẫn hơn cả lúc trước, yêu nghiệt hơn lúc trước. Mỗi một chữ đều có thể khiến cả người cô phát run.
“Vừa rồi chị suy nghĩ cái gì thế?” Hắn vẫn chống trán lên trán cô.
Lăng Tư Nam yên lặng lắc đầu.
“Chị gái, nhìn tôi.” Lăng Thanh Viễn nắm cằm cô, khẽ vuốt tai cô: “Sao lại ngây ngốc ra như thế? Hửm?”
Lăng Tư Nam nhìn về phía hắn, vành tai bị em trai vuốt ve hơi ngứa. Cô giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng ưm lên một tiếng.
Trái tim Lăng Thanh Viễn như bị nhéo một cái.
Lăng Tư Nam cũng ý thức được mình thất thố, cô trợn tròn mắt... Ánh mắt Lăng Thanh Viễn giống như biết phát sáng, chẳng sợ bóng đêm. Lăng Tư Nam như cảm giác được mình bị hút vào bên trong, cả người giống như bị ma nhập.
“Tôi nghĩ... Bị cậu làm... Sẽ như thế nào...”
Lăng Thanh Viễn nghe được câu nói này của cô thì cả người hơi cứng lại.
Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, một loại cảm xúc phức tạp lại trào ra. Nhìn mặt bên ngoài thì hắn giống như một người không để ý gì, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà đắm chìm vào đó.
“Bây giờ làm chị, được không?”
Trái tim Lăng Tư Nam đột nhiên như đình trệ, hạ thân hắn bỗng chốc rỉ ra một chút chất lỏng, dính chặt lên quy đầu.
Cô không nói chuyện, cũng không nói được.
“Chị gái, đây là chị quyến rũ tôi.”
Lăng Thanh Viễn không nhịn được, lập tức đè cô lên cửa, rầm một tiếng.
Cũng không phải thực mạnh, chỉ là thân thể dùng sức hơi lớn.
Hắn đè lên người cô, một tay giữ lấy eo cô, một tay giữ chặt gáy cô, cũng không quan tâm cô có phản kháng hay không. Hắn cúi đầu hôn lên môi cô.
Lăng Tư Nam muốn tránh, nhưng bốn cánh môi đã sớm dán chặt vào nhau, làm thế nào cũng không trốn thoát.
Hô hấp của Lăng Thanh Viễn như gần trong gang tấc, hung hăng đè cô lên cửa chà đạp.
“Ưm...” Lăng Tư Nam ngửa đầu lên, hô hấp bị đoạt mất, chỉ có thể há miệng ra.
Lăng Thanh Viễn vươn đầu lưỡi tiến vào.
Hắn đè lên người cô, nhấc người cô lên khỏi mặt đất. Trọng lượng của cô được hắn và cánh cửa chống đỡ, ©ôи th!t to lớn dưới quần tây của hắn tiến vào giữa hai chân cô, trời sinh phù hợp.
Cô chỉ có thể để yên cho em trai mình hôn.
Thoải mái quá.
Đầu lưỡi của em trai thật mềm mại.
“Chị gái...” Hắn mυ"ŧ lấy đầu lưỡi cô, hàm hồ gọi.
Cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi của hắn không chịu buông tha cho cô, mỗi giây mỗi phút đều muốn tiến vào trong nhiều hơn.
Hắn thấp giọng gọi cô: “Chị gái...”
Đầu lưỡi giống như muốn thay thế cự long dưới thân xuất chinh.
Lăng Tư Nam không biết nụ hôn này rốt cuộc lâu bao nhiêu, cảm quan trong bóng tối phóng đại lên không ngừng.
Bàn tay cô đặt lên ngực Lăng Thanh Viễn giờ phút này vô lực rơi xuống, vừa đúng đặt trúng đũng quần hơi phồng lên của hắn.
To quá!
Mặc dù cô đã bị em trai cắm vào ŧıểυ huyệt không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cô cũng cảm thán thứ này không phải là thứ mà cô có thể chấp nhận được.
Nếu thật sự bị cắm vào nhất định sẽ rất đau.
Lần nào cô cũng sẽ khóc, bởi vì cô sợ đau.
Lâm Thanh Viễn chen vào giữa hai chân cô, đẩy cô lên cao một chút. Cuối cùng hắn cũng đã buông cô ra, đầu lưỡi từ khóe miệng còn đọng nước bọt quét qua quét lại gương mặt cô: “Chị gái thật ngọt.”
Cô đỏ bừng mặt, dường như không cam lòng yếu thế, bàn tay đè nặng lên ©ôи th!t của hắn.
Lang Thanh Viễn hít sâu một hơi, khàn giọng: “Đừng nhúc nhích, không nhịn được.”
“Muốn làm chị.”
“Lúc ở trên xe bus đã muốn làm chị, chỉ cần nghĩ đến đã muốn phát điên.”
Hắn dường như cũng không phát hiện ra chuyện cô đã sớm từ bỏ chống cự.
Lăng Tư Nam đã không còn chống cự chuyện bị hắn làʍ t̠ìиɦ, nhưng cô không thể nào nói ra thành lời được.
Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên vòng tay vào trong áo cô, thô bạo vén cao đồng phục của cô.
Áo ngực bại lộ trong không khí, bầu ngực căng tròn phập phồng không ngừng.
Cô nghe thấy hô hấp của em trai trở nên vẩn đục.
Sau đó, áo ngực của cô bị kéo ra một cách thô bạo, đôi bầu ngực trắng như tuyết nhảy ra trước mặt hắn.
“Chị gái, tôi muốn liếʍ ngực chị.”
Hô hấp nóng rực phun lên đầu vυ" cô, cô cảm nhận được rõ ràng Lăng Thanh Viễn tiến đến trước ngực cô, vươn đầu lưỡi liếʍ một cái.
“Ưm...” Đầu lưỡi mềm mại cọ xát lên bầu ngực cô. Lăng Tư Nam thoải mái hừ nhẹ một tiếng, đầu lưỡi cứng ngắc cứ thế đánh lượn vài vòng trên ngực cô.
“Thoải mái quá...” Cô thở phào một hơi. Bên dưới cô cũng đã tràn ra từng đợt dâm thủy.
Lăng Tư Nam thoải mái vô cùng, cô không nhịn được ưỡn ngực lên, đưa bầu ngực vào trong miệng hắn. Cả bầu ngực cô được khoang miệng ấm áp của hắn ngậm vào.
Hắn vô cùng nghe lời, lặng lẽ liếʍ láp, dùng sức hút vào khiến núm vυ" của cô sưng vù lên.
Nhưng đồng thời cũng vô cùng sảng khoái.
“A...” Sảng khoái tới cực hạn, cơ hồ phát ra được cả những tiếng rêи ɾỉ.
“Chị gái...”
Phòng khách đột nhiên sáng trưng, có người bật đèn lên.
Dường như là phản xạ có điều kiện, Lăng Tư Nam đột ngột chỉnh lại quần áo, Lăng Thanh Viễn cũng nhanh chóng tách cô ra.
“Sao trở về mà cũng không bật đèn lên?” Ở sau hành lang vang lên giọng nói của mẹ Lăng, sau đó thấy được bóng dáng của bà ta.
Bà ta nhìn về phía cửa, thấy hai con mình đang đứng ở đó.
Con trai đứng trước cửa, mái tóc ngắn hơi hỗn loạn.
Còn con gái đứng bên cạnh, ánh mắt mang theo chút ướt át, cánh môi đỏ bừng.