Tần Vũ Lâu cầm lấy gối, ném xuống đất, chỉ vào Độc Cô Lam Tranh nói: "Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân không hả?! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi có lý do gì mà khóc lóc om sòm chứ? Đúng vậy, ngươi là Vương gia, khắp thiên hạ nɠɵạı trừ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, mọi người đều phải cung kính gọi người một tiếng điện hạ, chúc một lời vạn phúc. Nhưng xin ngươi, dù ngốc thì cũng phải có một chút khí phách chứ, ngươi có biết ta ghét nhất là điều gì không? Chính là đại nam nhân tính toán chi li, chỉ là bị ta giành mất cái chăn thôi mà, nếu gặp phải chuyện hệ trọng, có phải ngươi sẽ chết hay không? Hả? Hả?"
Mắng một trận thống khoái, Tần Vũ Lâu thở phào một cái, lại nhìn thấy Độc Cô Lam Tranh bị mình dạy dỗ đến trợn mắt há hốc mồm, bèn giật mình, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của hắn, bực đến không thể đánh hắn một cái, lại nói: "Ngươi ngây ngốc ở đó làm gì, nói chuyện đi xem nào?!"
"Ngươi cút đi--- ngươi khi dễ bản Vương---" Độc Cô Lam Tranh túm lấy chăn gối, ném về phía Tần Vũ Lâu.
Tần Vũ Lâu giơ tay đỡ lấy, cười lạnh: "Vậy đừng trách ta vô lễ, không hầu hạ ngài cẩn thận!" Dứt lời, nàng bước xuống giường, đi giày, mở cửa, tiêu sái bước ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa thì một chút cũng không thể tiêu sái.
Gió lạnh tháng mười một thổi qua khiến nàng như đông cứng, hắt xì một cái, quay người lại chạy nhanh trở về tân phòng.
Độc Cô Lam Tranh thấy nàng quay lại, liền la lớn: "Ngươi mau quỳ xuống giải thích cho bản Vương, bản Vương sẽ tha thứ cho ngươi."
"Ha ha!" Tần Vũ Lâu cười lạnh, nhặt hỷ phục đỏ thẫm dưới đất lên, xoay người đi ra ngoài.
"Ngươi quay lại giải thích cho bản Vương --- Quay lại ngay ---"
Quay về cái đầu nhà ngươi, đi chết đi!
Tần Vũ Lâu khoác hỷ phục đi ra khỏi tân phòng, vừa ra đến cửa liền đụng phải Phi Lục.
"ŧıểυ thư, làm sao vậy? Em nghe thấy tiếng ồn nên tới đây, có chuyện gì xảy ra thế?"
"Không có gì. Chúng ta hồi phủ."
"Nhưng mà… phu nhân…"
Tần Vũ Lâu cười nói: "Mẫu thân ta làm sao? Bà có thể ăn ta sao?"
************************
Đúng là không thể ăn, nhưng lại có thể chém nàng!
Sáng sớm, Tần Vũ Lâu ngồi xe ngựa từ Phủ Huệ vương trở lại Tần phủ. Còn chưa kịp vào đến phòng khách, đã bị Chân thị, mẫu thân của nàng, lao ra chém ngay một kiếm trước mặt, Tần Vũ Lâu lách mình né tránh, hoảng hồn vội hô lên: "Mẹ --- đao kiếm không thể tùy tiện dùng được!"
Chân thị thấy một kiếm chưa trúng, lại tiếp tục chém tới: "Đứa con gái bất tài này, ngươi không ở lại Phủ Huệ vương, lại chạy về đây làm gì? Ngươi muốn Hoàng thượng giáng tội lên đầu Tần gia hay sao? Không bằng để ta quân pháp bất vị thân, chém chết ngươi đi cho đỡ gặp rắc rối!"
Vừa nghe câu này, Tần Vũ Lâu cũng nổi khùng lên: "Ai mới là người gặp rắc rối chứ? Cha?"
Tần Khải Canh đang rón ra rón rén định né tránh ánh mắt của Tần Vũ Lâu để vào triều sớm, không nghĩ tới lại bị con gái bắt gặp. Vội cười cười nói: "Con gái ngoan, sao về nhà mà không cho người thông báo trước một tiếng."
"Cha --- người! Người! Người còn nói nữa!" Tần Vũ Lâu ngữ vô luân thứ (Nói năng lộn xộn) nói: "Người nói là thân thể Huệ Vương suy nhược sao? Hắn mà yếu cái gì? Nhìn mặt hắn, dù có sống thêm một trăm tám mươi năm nữa cũng không thành vấn đề!"
Tần Khải Canh cười hắc hắc, chỉ lên đầu đội mũ ô sa của mình nói: "Ở đây ốm yếu, còn cả đây và đây nữa." Lại chỉ tiếp xuống mắt và tai.
Tần Vũ Lâu hoàn toàn choáng váng: "Thì ra cha cũng biết, lại gạt con! Huệ Vương không chỉ là tên ngốc, lại còn mù và điếc nữa!"
"Nói là ngốc cũng không hoàn toàn chính xác, Huệ Vương trước kia rất thông minh, đến năm mười ba tuổi mới trở thành như vậy. Nói là điếc và mù thì cũng không chính xác, Huệ Vương có thể nhìn mọi thứ, chỉ là hơi mờ thôi, còn tai thì so với người bình thường có khó nghe hơn một chút."