Lam Tranh cố ý chậm trễ một lúc lâu. Các cung viện cũng đã biết tin dữ, Hoàng thượng đã băng hà, tiếng khóc vang khắp cung đình khiến Lam Tranh nghe càng thêm nôn nóng. Hắn nhíu mày, vừa bước chân tiến lên bậc thềm cao dẫn vào tẩm cung Hoàng thượng thì nhìn thấy cậu mình, Thừa tướng đại nhân đang nói gì đó với chúng quan viên.
Thấy hắn đến, ông cúi đầu thi lễ, tiện đà cao giọng nói: “Thái tử điện hạ giá lâm…”
Quan viên vừa rồi còn đang khóc hoặc đang bàn tán gì đó lập tức chuyển mắt tập trung vào hắn, vị này là Hoàng thượng tương lai.
Hoàng thượng đột ngột băng hà, trước đó, là Hoàng hậu và Tấn vương túc trực bên người, còn Thái tử thì không có ở đấy, điều này khiến mọi người khó tránh khỏi bàn tán.
Lam Tranh cất bước vào tẩm điện trong ánh mắt chăm chú của trọng thần. Hoàng hậu đang quỳ trước giường rồng của Hoàng thượng khóc lóc. Tuy không đến mức quá đau thương làm mất uy nghi, nhưng cũng không quá lạnh lùng khiến người ta dị nghị. Bà luôn biết chừng mực, làm việc cũng đều có nguyên tắc, dù gặp nguy cũng không loạn.
“Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ tới…”
Hoàng hậu nghe bẩm, liền đứng dậy, khóc ròng nói: “Điện hạ, xin người chủ trì đại cục.”
Lam Tranh đưa mắt nhìn nét mặt nghi ngờ của thi thể Hoàng thượng, mắt hắn cũng cay xè, cố gắng nén nước mắt xuống, hắn nói: “Hoàng thượng băng hà, thực hiện quốc tang ba tháng, các cung đều phải đến cúng viếng.”
Thái giám tuân lệnh, vội ra cửa cao giọng tuyên ý chỉ của Thái tử. Tiếng nói vừa dứt, các quan loại đang chờ ngoài cửa điện mới dám quỳ xuống đất khóc tang.
Lam Tranh nhìn biểu hiện hoàn mỹ của Hoàng hậu, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu thêm: “Hoàng thượng đi thế nào? Đã kêu Thái y đến xem qua chưa?”
Hoàng hậu đang định nói thì có một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Cái chết của Hoàng thượng rất kỳ quái!”
Lam Tranh im lặng quay đầu, nhìn Tấn vương vừa lên tiếng, rồi lại liếc sang Hoàng hậu, thản nhiên nói: “Mời Tấn vương nói rõ…”
“Miệng và mũi Hoàng thượng có tụ máu…” Tấn vương nói: “ŧıểυ vương chỉ vừa rời đi một lát đã phát sinh chuyện này! Liệu có phải Hoàng thượng bị người nào đó ép ăn dược nên mới mất mạng không, ai dám nói rõ được!”
Vừa nói xong, thái giám và cung nữ trong điện lường trước sẽ bị trách phạt, không khỏi khóc càng bi thương hơn.
“Mẫu hậu, đã có ai chạm vào thi thể của phụ hoàng chưa?” Lam Tranh bình tĩnh nói: “Nếu không có, thì gọi ngự y vào kiểm tra, xem rốt cuộc Hoàng thượng đi thế nào.” Không chờ Hoàng hậu lên tiếng, Lam Tranh liền phân phó: “Truyền Ngự y.”
Ngự y nhanh chóng bước vào, dưới sự gợi ý của Lam Tranh, hắn kiểm tra mặt Hoàng thượng, mọi người đều nín thở chờ kết luận của ngự y.
Hoàng hậu lo lắng nhìn Lam Tranh, nhưng từ lúc hắn bước vào đến giờ, mặt vẫn không thể hiện cảm xúc gì, yên lặng như hồ nước.
Sau khi ngự y kiểm tra xong nói: “Hoàng thượng qua đời vì suy tim. Vi thần không tìm thấy có điểm gì khác thường.” Nói xong, hắn làm giả vờ lau vài giọt nước mắt, ra vẻ vô cùng đau xót.
Cáo già!!! Lam Tranh thầm nghĩ. Kết quả này không ngoài dự liệu của hắn. Hoàng thượng qua đời, trên danh nghĩa thì Tấn vương nhất định là bại trận, nếu hắn vẫn còn muốn ngồi lên ngai vị Hoàng đế, thì trừ phi khởi binh mưu phản, vĩnh viễn mang danh giết vua đoạt vị trên lưng mà thôi. Người trong cung đều là những người thông minh, ai lại đi giúp Tấn vương, để làm nổi lên sóng to gió lớn chứ.
“Tấn vương, ngươi đã nghe thấy chưa?” Lam Tranh nói: “Ta niệm tình ngươi ngày đêm chăm sóc Hoàng thượng, tận trung tận hiếu, tạm thời không truy cứu nữa. Nếu ngươi còn dám nói bậy, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!” Hắn nghiêng đầu nhìn Tấn vương, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo nghiêm nghị.
Tuy Tấn vương không phục, nhưng biết làm sao, lợi thế của hắn đã mất.
Lam Tranh quay sang nói với Hoàng hậu: “Mẫu hậu, xin hãy nén bi thương.” Nhưng giọng điệu lạnh lùng, không hề có cảm giác đồng tình khiến Hoàng hậu lạnh cả người. Chờ Tấn vương tức giận bỏ đi, Lam Tranh bỗng nhẹ giọng nói với bà: “Ta nên tạ ơn bà, hay nên hận bà đây…”
Hoàng hậu quá sợ hãi, ngạc nhiên nhìn đứa con trai yêu bước ra khỏi đại điện.
***
Lam Tranh đi không bao lâu thì có thái giám đến truyền các cung treo đồ trắng, thực hiện quốc tang. Vũ Lâu nghe xong, vội phân phó thái giám, cung nữ đi treo vải trắng lên, cất hết đồ trang trí màu đỏ đi. Lam Tranh mải xử lý chuyện tang lễ cho Hoàng thượng, nên rất nhiều ngày nàng không gặp hắn.
Đột nhiên nàng nghĩ, nếu sau này Lam Tranh có nhiều phi tử khác, có phải hắn cũng sẽ giống thế này, nhiều ngày không thể đến gặp nàng, mà chính nàng cũng cô độc trông phòng vắng không?! Nàng miên man suy nghĩ, lòng hơi buồn bã, nhưng rồi lại lo lắng đến sự an nguy của hắn. Liệu Tấn vương có vì bị dồn vào đường cùng mà gây chuyện nguy hiểm gì không?!
Qua mấy ngày, nhìn mình trong gương, nàng chỉ cảm thấy mặt không còn chút ánh sáng nào.
Hôm nay, cuối cùng Lam Tranh cũng đạp tuyết quay về.
Nàng còn chưa ngủ dậy, đưa hai tay dụi mắt, xác định đúng là Lam Tranh, lập tức bật dậy ôm lấy hắn, ngắm nhìn hắn một lúc, nàng mới rưng rưng trách móc: “Chàng làm gì thì làm cũng phải chú ý sức khoẻ chứ, sao lại gầy thế này.”
Lam Tranh khẽ bảo nàng nhỏ giọng: “Nào… ta lén về đấy, nếu để mọi người biết đang thời kỳ phục tang mà ta quay về thăm nàng, thì nguy to.”
Vũ Lâu vội gật đầu hạ giọng: “Đúng rồi…”
Hắn đưa mắt nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, liền bước lại gần hôn nhẹ vào má hai con rồi mới ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, nắm tay nàng nói: “Chờ ngày mai hạ táng phụ hoàng vào hoàng lăng xong, mọi chuyện xuôi xuôi đi, ta cũng có thể trở về cùng nàng và các con rồi.”
“Lam Tranh, chàng cũng phải cẩn thận. Ta sợ… ngày mai Tấn vương sẽ thừa dịp hạ độc thủ với chàng.”
Lam Tranh hôn nàng rồi cười: “Vũ Lâu ngoan, ta biết nàng lo cho ta mà.”
Nàng than thở: “Không lo sao được. Chàng đi bao nhiêu ngày rồi…”
Hắn ngẩn người, rồi lập tức cười xấu xa ấn nàng xuống giường: “Có phải một mình trông phòng nàng thấy rất tịch mịch không…” Vừa mới đặt nàng xuống, hắn lại bị nàng tung một chưởng vào ngực, đau quá phải vội buông nàng ra, ôm chỗ bị thương, mím môi tội nghiệp nhìn nàng. Sợ đánh thức con dậy nên Lam Tranh không dám kêu đau, yên lặng quay mặt đi, nhịn đau một lúc mới thấp giọng nói: “Ta đùa thôi mà, sao nàng xuống tay mạnh vậy.”
Nàng cũng áy náy, xoa xoa cho hắn: “Ai bảo chàng hở chút là không đứng đắn. Ta đâu kịp nghĩ nhiều…”
Lam Tranh kéo bàn tay mềm mại của nàng sang, khẽ vuốt ve: “Nàng không cần phải lo chuyện Tấn vương… Ta có thể tự sắp xếp được. Hắn cũng không ngu đến mức động thủ ở kinh thành. Muốn làm Hoàng thượng thì cũng phải khởi binh mưu phản. Ta đã hạ chỉ thả hắn, ban thưởng đất phong rồi. Nếu hắn thích thì cứ việc chiêu binh mãi mã ở đất phong của hắn đi.”
Vũ Lâu rút tay ra: “Chàng điên rồi à, biết rõ hắn sẽ làm phản, lại còn phân cho hắn đất phong, tạo cơ hội cho hắn làm loạn hay sao!”
Lam Tranh nói: “Cái chết của Hoàng thượng có điểm kỳ quái, nhưng giờ không thể nói gì được. Nếu cứ làm ầm ĩ lên, ai biết trước được mọi chuyện sẽ thế nào. Ta nghĩ, nên tạm thời bỏ qua việc tra xét nguyên nhân Hoàng thượng băng hà, chờ qua cửa ải khó khăn này, ta thuận lợi đăng cơ rồi tính sau. Dù sau khi Tấn vương quay về đất phong, có mưu phản hay không ta cũng sẽ thảo phạt hắn. Tướng lãnh ta cũng chuẩn bị tốt rồi, Vương thị chọn người rất thích hợp. Món nợ này, ta sẽ từ từ rồi tính, ai cũng không thể thoát được.”
Nàng nhìn Lam Tranh, đột nhiên cảm thấy càng ngày hắn càng cách xa mình hơn. Nàng vốn nên vui mừng vì hắn có thể đăng cơ làm Hoàng thượng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại có nỗi buồn bã khó xua đi…