Tần Vũ Lâu bị thái giám kéo từ Chiêu Đức cung ra thẳng cửa cung, giao cho hộ vệ nhét vào xe ngựa trục xuất khỏi Hoàng cung. ŧıểυ thư đi rồi, Phi Lục cũng bị Thái tử hạ lệnh đuổi ra ngoài. Dù biết ŧıểυ thư nhà mình chỉ làm bộ làm tịch như bị đánh, nhưng nghe thấy Thái tử nói muốn vứt nàng ra chợ, Phi Lục vẫn cảm thấy như trời sập xuống vậy, cứ khóc thút thít không ngừng.
Phi Lục tìm thấy ŧıểυ thư nhà mình ở một góc đường vắng lặng, nhìn thấy nàng tóc tai hỗn độn, không có chút bộ dạng nào của ŧıểυ thư khuê các, lại nhớ tới những việc đã xảy ra, cô lại không kìm được nước mắt, ôm ŧıểυ thư nghẹn ngào nói: "Không cần biết lần này người muốn làm gì, nhưng thế này thì thảm quá, em thật sự không đành lòng nhìn thấy người chịu khổ."
"Chúng ta rời khỏi đây trước đã, có chuyện gì thì nói sau."
Phi Lục nói: "ŧıểυ thư, chúng ta không có chỗ nào để đi cả. Phương đại phu đã đóng cửa y quán, rời khỏi kinh thành rồi.
Cô nâng Vũ Lâu dậy, tuy có bảo hộ, nhưng trúng hai mươi trượng kia, cả người cũng vẫn đau ê ẩm, nàng khập khiễng bước từng bước: "Thế nào cũng có chỗ để ta tạm thời tránh mưa tránh gió." Nơi nàng bị thả xuống là một khu dân cư lưu lạc không có ruộng đất rất hẻo lánh.
"Đằng trước có một căn nhà đổ, nhưng ở đó làm sao mà tránh gió lạnh được." Vũ Lâu nói: "Có nơi ở là tốt rồi."
Phi Lục liền giúp ŧıểυ thư đi về phía ŧıểυ viện bỏ hoang kia.
Cuối thu, lá rụng đầy sân, quạ đen kêu tứ phía, tình cảnh này càng làm tăng thêm sự hiu quạnh trong lòng hai người.
"Có ai không?" Phi Lục đẩy cửa thử thăm dò.
"Không có ai đâu." Vũ Lâu nói: "Ở đây đều là nơi trú ngụ của những người vô gia cư, lưu lạc khắp bốn phương……" Dứt lời, nàng lại xúc động nói: "Ta cũng không có nhà để về."
"ŧıểυ thư, rốt cuộc là người muốn làm gì, vì sao phải chịu bị đánh, bị đuổi ra khỏi cung?"
Thái tử thích ŧıểυ thư như vậy, rốt cuộc là vì sao mà bắt nàng phải hy sinh như thế?
Vũ Lâu chỉ cười: "Xương cốt của ta đau rã rời như muốn gãy ra ấy, ta nghỉ một lát đã, sẽ nói chuyện với em sau."
Phi Lục nghe vậy, vội chạy vào bên trong ŧıểυ viện dọn dẹp một chút, sau đó sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho ŧıểυ thư.
Chủ nhân ŧıểυ viện này hình như đã lâu không trở về, khắp nơi đều phủ đầy bụi, Phi Lục mất rất nhiều công sức mới có thể dọn dẹp tạm ổn một chút. Cô mệt mỏi ngồi ở cửa đấm bóp vai thì nghe ŧıểυ thư gọi mình, liền vội vàng đi vào đáp lời: "ŧıểυ thư, người tỉnh rồi à."
Vũ Lâu vỗ vỗ mép giường, kêu cô ngồi xuống: "Một thời gian ngắn tới đây, e là chỉ có ta và em nương tựa vào nhau mà sống thôi."
Phi Lục gật đầu, kiên định nói: "Phi Lục vẫn sẽ hầu hạ ŧıểυ thư như trước, tuyệt đối không cẩu thả."
Vũ Lâu xoa thắt lưng, cau mày: "Đánh người ta cũng ác liệt thật, ta có đồ bảo hộ mà còn cảm thấy xương cốt như gãy lìa ra thế này, Cố thị và Mục thị kia, nếu còn sống thì có lẽ cũng chỉ còn nửa cái mạng thôi."
Lam Tranh nghe Hoàng hậu nói, trong hai trắc phi có một người cáo trạng lên với bà, nên vô cùng giận dữ. Lam Tranh hận nhất là có người bán đứng hắn, lần trước Vũ Lâu hợp tác với Tấn vương, đã bị hắn đóng dấu lên người. Hai người Cố Mục kia, không cần biết là ai cáo trạng, thì cũng đều đã động tới nỗi đau của Lam Tranh. Hắn đã nghĩ cách, để Vũ Lâu kéo cả hai người xuống nước, một lần giải quyết cả hai luôn.
Phi Lục khiếp sợ nói: "ŧıểυ thư, người và Thái tử gia muốn làm gì vậy?"
"Phi Lục, căn phòng này thực ra là Lam Tranh đã tìm từ trước rồi, đưa ta đến đây cũng là kế hoạch sắp đặt từ đầu." Vũ Lâu nói: "Chúng ta muốn làm gì, em không cần để tâm, ta chỉ hỏi em, em có một lòng trung thành với ta không?"
"Đương nhiên rồi, từ nhỏ tới giờ, Phi Lục chỉ một lòng đi theo ŧıểυ thư."
Vũ Lâu gật đầu: "Vậy là tốt rồi……" Nàng ra hiệu cho Phi Lục ghé sát tai về phía mình: "Ngày mai ta để em xuống phố làm ăn mày, em có làm được không?"
Phi Lục đỏ mặt ngượng ngùng: "ŧıểυ thư, dù đã bị đuổi ra khỏi cung, chúng ta cũng còn đường khác sinh sống, đâu cần phải đi ăn xin cho qua ngày?"
"Có lẽ ngày mai, cả kinh thành sẽ quan tâm đến tình hình của ta sau khi bị đuổi ra khỏi cung, cái gì cần biết thì phải để họ biết." Tất cả những gì họ làm là vì muốn cha nàng biết được mọi chuyện: "Em xuống phố ăn xin, là để họ biết cuộc sống của ta thê thảm thế nào……"
Phi Lục có vẻ đã hiểu ra một chút: "Đây là khổ nhục kế sao? ŧıểυ thư muốn lão gia quay về liên lạc với người? Nhưng nếu bọn họ bị bắt được……"
Mặc dù Vũ Lâu cũng lo lắng chuyện đó, nhưng nàng càng để ý chuyện Lam Tranh và nàng có phải là huynh muội hay không hơn.
Chỉ có cách dụ cha xuất hiện, cho nàng một đáp án chính xác, thì nàng mới có dũng khí mà sống tiếp.
"Cứ vậy đi." Nàng không nghĩ ra cách nào tốt hơn: "Chờ họ thật sự xuất hiện rồi nói sau."
Phi Lục dạ một tiếng, rồi vỗ ngực nói: "Nhưng mà ŧıểυ thư à, người dọa em sợ chết mất, em đã nghĩ người thực sự bị phạt trượng đấy."
Vũ Lâu vừa nghe, liền cởi quần áo, tháo vải bông quấn quanh người ra: "Mấy thứ này cũng nặng thật."
"Còn máu thì sao?"
"Đã chuẩn bị trước rồi, không phải của ta."
Phi Lục thu dọn hết rác xong lại quay về bên cạnh Vũ Lâu nói: "Lão gia làm việc cẩn thận như vậy, không biết đợi đến bao giờ ông mới đến nữa. Lỡ đợi mãi không thấy, thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Nếu trong vòng ba tháng không chờ được cha tới, chúng ta sẽ lén rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở về nữa."
Phi Lục cười nói: "ŧıểυ thư, Thái tử sẽ không để người đi đâu, người chỉ cần bước chân trước, thì ngài ấy đã đuổi theo sau lưng rồi."
Vũ Lâu buồn bã cúi đầu, thở dài một hơi: "…… Hắn không để tâm, nhưng ta không thể không để tâm được…"
Phi Lục không hiểu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ŧıểυ thư, cô biết ngay là đề tài này không nên nhắc đến nữa, lập tức lảng sang chuyện khác: "Trước khi vào phủ, em cũng phải đi xin ăn từng bữa, không ngờ trải qua bao nhiêu năm, giờ lại quay về nghề cũ."
Trong nhà đã có ca ca, việc cô ra đời chỉ càng tăng thêm gánh nặng cho gia đình. Cha mẹ vốn đã nghèo khó, không có cách nào nuôi thêm cô nữa, thiên tai ập tới, thu hoạch mùa màng không tốt, cả nhà cô chạy nạn ăn xin cũng không được bao lâu. Cha cô vốn định bán cô đi, ai ngờ phúc cô lại lớn đến thế, nhập vào phủ thị lang được làm thiếp thân nha hoàn của ŧıểυ thư, lớn lên cùng ŧıểυ thư, lương tháng và bạc ŧıểυ thư thưởng cho cũng đủ để cha mẹ cô sống thoải mái, còn giúp ca ca đọc sách, công danh rạng rỡ nữa.
Ân huệ của ŧıểυ thư, cô không cách nào báo đáp được.
Vũ Lâu thở dài: "Khổ cho em rồi, nếu em không muốn, ta sẽ để em đi tìm ca ca em."
Phi Lục quẹt miệng: "Khi Tần phủ bị tịch thu tài sản, người đã đuổi em đi một lần, giờ người có nói gì em cũng không đi nữa."
Vũ Lâu nói đại khái những chuyện cần làm để Phi Lục đi lo liệu.
Trà lâu, tửu điếm trong kinh thành là nơi sản sinh ra những tin đồn.
"A? Ngươi biết gì chưa? Nghe nói ŧıểυ thư Tần gia lại bị Thái tử đuổi ra ngoài rồi."
"Ha ha, đây cũng đâu phải chuyện gì mới mẻ. Nàng ta bị Thập Hoàng tử tra tấn đi tra tấn lại vài lần rồi, vừa ra khỏi giáo phường tư mấy ngày, đã bị đánh hai mươi trượng đuổi khỏi cung, ôi ôi, thật là đáng thương."
"Ôi, ta còn nghe nói là hai chân nàng ta nát vụn hết, nha hoàn ngày xưa của nàng phải đi ăn xin để kiếm tiền xem bệnh cho nàng đấy."