"Nhân sinh xử thế, như bạch câu quá khích nhĩ. Nhất hồ chi tửu, túc dĩ dưỡng tính; nhất đan chi thực, túc dĩ di hình. Sinh tại bồng hao, tử táng câu hác, ngõa quan thạch quách, hà dĩ dị tư?"
(Đời người, giống như thời gian trôi nhanh. Một bình rượu, đủ để dưỡng tính, một bát cơm, cũng thấy vui lòng. Sinh ra là cỏ dại, chết táng ở khe sông, áo quan là đất đá, vì sao lại như vậy?) Thực sự là tớ dịch thoáng nó ra như thế, không biết có đúng không.
Cố tiên sinh ngẩn người, những lời này ý tứ không có gì mới mẻ, đâu cũng thấy được, hiểu được, cũng quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là viết ở đâu, nhất thời nghẹn lời, sững người. Tần Vũ Lâu thấy lão không trả lời được, cảm khái: "Xem ra, dù tiên sinh học rộng hiểu nhiều, nhưng trí nhớ cũng không tốt lắm."
"… Thiên hạ đầy rẫy tạp thư (Những sách vở không liên quan đến thi cử), lão phu không rảnh đọc nhớ mấy thứ đó."
"Vậy là ----" Vũ Lâu dài giọng nói: "Ta nhớ quyển sách đó hình như tên là≪Lương Thư≫, chẳng lẽ ≪Lương Thư≫ là tạp thư sao?"
"Ngươi bất quá chỉ là ngẫu nhiên nhớ một câu mà dám ở đây khoe khoang, lão phu thân là thầy của Huệ vương, ŧıểυ thư đồng như ngươi không được phép ở đây gây rối, còn không mau lui xuống."
Vũ Lâu cười nói: "Nô tài là thư đồng của điện hạ, trong đầu cũng chỉ có sách, bình thường cũng không có sở thích gì ngoài xem sách, thuộc sách, tiên sinh là bác học thấy nhiều hiểu nhiều danh dương thiên hạ, ŧıểυ thư đồng chỉ là dùng sở trường nhớ sách, đọc sách, thuộc sách mà kiếm cơm ăn. Cố tiên sinh không tin thì có thể kiểm tra lại nô tài, nếu nô tài không thích hợp làm thư đồng của Vương gia, thì cứ để Vương gia đuổi nô tài đi là được."
"Được, ≪Tứ thư Ngũ kinh≫ chắc ngươi đã đọc qua?"
"Đã đọc qua." Tần Vũ Lâu trả lời: "Còn có thể đọc ngược."
"Cuồng vọng, ngươi thử đọc ngược ta xem. Nếu ngươi đọc không được, thì phải dập đầu tạ tội với lão phu."
"Như vậy đi, giữa ≪Tứ thư ngũ kinh≫, tiên sinh có thể chọn một đoạn để nô tài đọc, nô tài đọc xong, cũng sẽ chọn một đoạn để tiên sinh đọc, ai thua trước thì phải rời đi, được chứ?"
"Lão phu thân là đế sư, làm sao có thể cùng thách đấu với loại người có thân phận thấp hèn như ngươi."
"Đúng vậy, ngài là đế sư, nhưng nếu không đấu lại được một ŧıểυ thư đồng, thì làm gì còn mặt mũi mà tiếp tục làm thầy của điện hạ."
Tần Vũ Lâu biết loại người này rất bảo thủ, cái gì mà thân phận, không cần làm khó Vương gia. Chỉ có rút củi đáy nồi, hoàn toàn dập tắt suy nghĩ cuồng vọng của lão đầu tử này mới là vương đa͙σ."
Không phải là rất cao ngạo sao? Không phải là ỷ mình bác học hiểu nhiều biết rộng à?
Vậy ta sẽ chứng minh ngươi còn không bằng một ŧıểυ thư đồng, xem ngươi có cút đi không.
Cố tiên sinh đâm lao phải theo lao, cửa thư phòng bị người đến xem náo nhiệt vây kín, vòng trong vòng ngoài chật như nêm cối, nếu giờ hắn chưa lâm trận đã rút lui, thì thật đúng như đã sợ tên nô tài kia.
"Đấu thì đấu, ngươi bắt đầu đọc ≪Lễ Kí≫ đi."
"Đọc xuôi hay đọc ngược?" Tần Vũ Lâu buông người xuống ghế: “Tiên sinh không cầm ≪Lễ Kí≫ ra thì làm sao biết được nô tài đọc đúng hay sai?
“Đương nhiên lão phu cũng sẽ đọc.”
“Yên sát nhi đắc khả giai…”
“Khoan đã! Ngươi đọc cái gì vậy?”
“Đọc ngược đó. Dựa theo ≪Lễ Kí≫ đọc từ cuối lên đầu mà…” Tần Vũ Lâu ngạc nhiên nói: "Không phải tiên sinh cũng đọc được sao."
Cố đế sư tức muốn hộc máu, nhưng lão cũng không tin tưởng thực sự có người có thể đem bản ≪Lễ Kí≫ trúc trắc như thế mà đọc ngược lại được. "Ngươi đọc tiếp đi." Lão trừng mắt nhìn thư đồng, tai thì vểnh lên nghe rõ từng chữ một.
Thời gian trôi qua, vẻ mặt của lão càng lúc càng hoảng sợ. Người này đọc làu làu không hề vấp váp.
Bỗng nhiên lại dừng lại.
"Sao thế? Đọc không nổi nữa hả?" Cố đế sư đắc ý cười.
"Đọc cũng gần một canh giờ rồi, nô tài thực sự rất đói." Tần Vũ Lâu đẩy Độc Cô Lam Tranh đang ngủ gà ngủ gật: "Điện hạ, điện hạ, nô tài đói bụng."
Độc Cô Lam Tranh mơ màng mở mắt, phân phó hạ nhân: "Mang điểm tâm đến đây." Sau đó hỏi nàng: "Ai thắng?"