Tôi cầm điện thoại lên, hai mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, mở miệng tùy ý nói.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, tôi lại alo hai tiếng, thấy không có động tĩnh gì, đang muốn ngắt điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười ngắn của một người phụ nữ.
“Trì tiểu thư, tôi biết rõ Lâu Thiếu Bạch không có nhà.”
Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên.
Người này, nhất định không có ý tốt. Cô ta nói những lời này là muốn biểu thị với tôi hai hàm ý. Thứ nhất, theo lý phải gọi tôi là Lâu phu nhân, cô ta lại hết lần này đến lần khác gọi tôi là Trì tiểu thư, cô ta gọi Lâu Thiếu Bạch là Thiếu Bạch ca.
Tôi bỗng dưng nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm qua, lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ Lâu Thiếu Bạch lại đến chỗ cô ta, bây giờ đang ở bên cạnh cô ta, cho nên anh ta muốn nhắc nhở người mang danh là Lâu phu nhân như tôi kì thật chỉ là một người phụ nữ bị thất sủng?
Nửa đêm bị một cuộc điện thoại như vậy đánh thức, tôi có chút chán ghét, lạnh lùng nói: “Biết không có nửa đêm còn gọi tới? Không phải cô muốn tán tỉnh tôi đó chứ?”
Người phụ nữ đầu bên kia dường như nao núng, lập tức không cam lòng nói: “Trì tiểu thư, tôi thật đồng tình với cô nha, đêm tân hôn đã bị chồng mình bỏ lại. Cô có biết Thiếu Bạch ca tối hôm qua ở đâu không? Anh ấy chính là ở cùng với tôi…”
“Phải không, vậy rất cảm ơn cô. Hy vọng cô không ngừng cố gắng, trên giường luôn thỏa mãn Lâu Thiếu Bạch. Muốn bao nhiêu tiền thì cứ việc mở miệng nói với tôi.”
Tôi chẳng muốn nói gì thêm với loại phụ nữ này nữa, châm chọc một câu rồi cúp điện thoại. Đề phòng lại bị quấy rầy nữa, tôi thuận tay rút dây cắm điện thoại ra.
Một đôi cẩu nam nữ.
Tôi thầm mắng một câu rồi tiếp tục ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Lâu Thiếu Bạch không hề xuất hiện, người phụ nữ kia cũng không gôi điện tới nữa, mà tôi thì cứ bị giam lỏng bốn ngày như vậy. Đến ngày thứ năm, sáng sớm ngày mười lăm, trong phòng tôi đột nhiên bốc lên một làn khói đặc.
Trận lửa này là do tôi đốt. Bức màn tơ màu vàng nhung rất dễ bắt lửa, tôi châm lửa, rất nhanh đã lan ra, những dụng cụ làm bằng gỗ phun sơn đều rất dễ cháy.
Tôi vốn muốn thông đồng với Phúc mẹ mà làm, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Nhưng mà tôi lo lắng bà rất kính sợ Lâu Thiếu Bạch, chắc hẳn có đánh chết cũng sẽ không đồng ý cùng tôi làm việc này, cuối cùng vẫn phải buông tay, chỉ mượn bà vài bộ quần áo cũ. Mặc dù bà có chút khó hiểu, nhưng đối với yêu cầu của tôi cũng không thắc mắc gì nhiều.
Tòa biệt thự này tất cả các cửa đều trang bị khóa hiện đại. Sau khi phóng hỏa, tôi thuận tay khóa cửa lại, tự mình giấu một chùm chìa khóa sau một lùm hoa hải đường sau vườn.
Rất nhanh, lửa cháy lên tận trời, ngọn lửa hồng hồng hừng hực lan ra ngoài cửa sổ. Người hầu phát hiện bị cháy liền kêu lớn, tôi nhìn thấy sắc mặt Phúc mẹ trắng bệch, vô cùng kinh hoảng nên cũng vọt ra kêu to: “Không xong rồi, cứu mạng a…, phòng của phu nhân bị cháy, phu nhân còn ngủ bên trong, cửa mở không ra…”
Hai vệ binh ngoài cửa ra vào thấy thế, quá sợ hãi nên cùng nhau chạy vội vào, cửa ra vào thoáng cái không có ai, thừa dịp hỗn loạn, tôi lặng lẽ chạy ra ngoài.
Gió buổi sáng thổi tới trước mặt, mang theo cảm giác thanh mát. Tôi vội vàng chạy ra ngõ, kêu một chiếc xe kéo, đi thẳng đến Thiên Thủy Đường.
Cách Thiên Thủy Đường một đọan, tôi liền xuống xe, cực kì cẩn thận tới gần đó, tại một con ngõ cách đó vài trăm mét, tôi nhìn thấy chiếc xe Lunshi của Lâu Thiếu Bạch đang dừng ờ đó.
Anh ta không thể nào tới một mình, trong ngoài giáo đường nhất định có mai phục. Hình như vẫn chưa tới giờ hẹn nên trong giáo đường thoạt nhìn rất bình thường, xa xa nghe được tiếng thánh ca, bởi vì hôm nay là ngày đi lễ nên thỉnh thoàng có vào tín đồ ra vào.
Trong thời loạn, dân chúng bình thường hình như rất dễ dàng tin vào chúa cứu rỗi linh hồn cùng thần linh, người tụ hội lại đây cũng không ít, cơ hồ đã ngồi đầy hơn phân nửa giáo đường. Tôi mặc bộ bộ trang phục đầy bụi bẩn, khuôn mặt dùng khăn che lại, cực kì bình thường, không có ai chú ý đến tôi. Vào giáo đường, ngồi ở vị trí hẻo lánh, cầm quyển thánh ca đặt trên đầu gối, tôi quan sát bốn phía, cũng không phát hiện thấy bóng dáng Lâu Thiếu Bạch đâu, không biết anh ta đang trốn ở đâu.
Sau khi hát xong một đoạn thánh ca, Johan mặc một bộ thánh y, dùng tiếng Trung cứng ngắc lên đài diễn giải. Tôi để ý thấy ông ta có chút không yên lòng, mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chính ở đối diện, đoán chứng là đang chờ người ông ta đã hẹn là Thông Thất.
Tôi nhớ lại đoạn đối thoại năm ngày trước của ông ta và Lâu Thiếu Bạch, ông ta hẹn Thông Thất chín giờ sáng. Nhưng giảng xong bài thứ nhất, bài thứ hai bắt đầu, tiếng chuông đồng hồ trên giáo đường gõ mười tiếng nhưng vẫn không có động tĩnh gì, nhìn ra được ngay cả Johan cũng có chút bất ngờ, liên tiếp nhìn quanh, thậm chí thỉnh thoảng còn bị ngắt quãng.
Thông Thất vì sao lại đột nhiên lỡ hẹn? Có người để lọt tin tức ra sao?
Tôi cảm thấy lẫn lộn.
Tôi tìm tới đây, kì thật cũng không có bao nhiêu hy vọng. Tôi cũng không biết rõ hình dáng của Thông Thất, chỉ biết ông ta sẽ xuất hiện ở đây, cho nên cùng lắm cũng chỉ muốn thử vận may, ngộ nhỡ có thể giúp được ông ta, để cho ông ta thoát khỏi thiên la địa võng của Lâu Thiếu Bạch, vậy thì không thể tốt hơn. Hiện tại xem ra thời gian đã qua gần một tiếng mà còn chưa có nửa điểm động tĩnh gì, tôi sợ về nhà trễ sẽ bị Lâu Thiếu Bạch lật tẩy, suy nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn phải quyết định buông tay, về nhà họ Lâu trước.
Tôi vừa định đứng dậy thì bên tai đột nhiên ‘oanh’ một tiếng thật lớn, dưới đài thánh đường nơi giảng kinh đã bị nổ mạnh. Lực đạo khổng lồ làm lật tung đỉnh giáo đường, trên đầu là âm thanh tuôn rơi của bụi đất từ trên ngói đang không ngừng rơi xuống. Trong ngọn lửa chói mắt, Johan bị nổ chết tại chỗ. Tôi hoảng sợ nhìn thấy một cánh tay của ông ta bị văng ra ngoài, rơi xuống đầu một người phụ nữ đang ngồi dưới đài, người phụ nữ kia không ngừng thét lên. Mà vài người ngồi trên hàng ghế ngay dưới đài cũng bị lực nổ ảnh hưởng, trong tức khắc máu chảy đầy mặt, tiếng kêu la thảm thiết vang lên. Bục gỗ trên đài giảng kinh bị văng ra bốn phía, có một khối thậm chí còn thẳng tắp bay về phía tôi, xẹt qua đỉnh đầu tôi, đập vào vách tường.
Lỗ tai tôi cơn chấn động ảnh hưởng kêu ‘ong ong’, một dòng khí huyết cuồn cuộn dâng lên, tim đập thật mạnh dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vài giây đồng hồ sau, giáo dân trong giáo đường bắt đầu kêu la thảm thiết, đều tranh nhau mà chạy, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
Tôi cố bình tĩnh lại, theo dòng người trong giáo đường chen chúc đi ra ngoài. Người qua lại quá hỗn độn, như một đàn ruồi bọ không có con đầu đàn chen chúc nhau, ngược lại càng trở nên bế tắc. Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng súng vang trời, hình như có người trong giáo đường đã nổ súng, mái ngói xui xẻo bị bắn bể rầm rập rơi xuống, lập tức có vài tiếng tức giận rống to lên: “Mở ra!”
Giọng của Lâu Thiếu Bạch.
Tôi không dám quay đầu lại, vội vàng quay người chạy đi. Đám người đang chen chúc hoảng sợ ngừng lại. Tôi hơi quay đầu lại, trông thấy Lâu Thiếu Bạch băng qua đám người đang chen chúc xô đẩy ngoài cửa ra vào của giáo đường, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi ra khỏi giáo đường, ngồi xe kéo trở về, không ngừng thúc giục người kéo xe nhanh chóng chạy về nhà họ Lâu. Đến khi phu xe mồ hôi đầm đìa dừng lại, tôi mới xuống xe, liếc mắt thấy xe của Lâu Thiếu Bạch dừng trước cửa ra vào, trong lòng trầm xuống, không nghĩ tới anh ta lại về sớm hơn một bước.
Lửa đã được dập tắt, nhưng mà vài cái cửa sổ trong phòng tôi vẫn còn đang bốc khói, bức tường vàng nhạt bị khói làm cho đen kịt, khắp nơi trong sân đều vương vãi những mảnh thủy tinh vỡ. Ngọn lửa này hình như đã hoàn toàn thiêu rụi phòng của tôi, còn lan sang cả lầu hai và vài nơi khác.
Anh ta hình như cũng vừa trở về, lúc tôi đi vào cửa phòng khách, xuyên thấu qua cửa chính nửa mở, nhìn thấy hình như tất cả người hầu trong nhà, kể cả vài vệ binh cũng đang ở đấy, Phúc mẹ nắm lấy ống tay áo của Lâu Thiếu Bạch gào khóc: “Cô gia à, lúc lửa cháy tiểu thư còn đang ngủ trong phòng, đóng cửa lại, tôi gọi vài người đá cửa ra, khắp nơi đều là khói mù mịt, cái gì cũng không nhìn thấy a. Chạy đến bên giường thì tìm không thấy người đâu, tiểu thư nhà tôi cũng không hề ra ngoài, dập lửa xong tìm trong phòng cũng không thấy thi thể, có phải ngay cả xương cốt cũng cháy rụi rồi không a…, cô gia ơi phải làm sao bây giờ đây, tôi làm sao mà giải thích với người mẹ đã chết của tiểu thư đây a, ôi tiểu thư số khổ của tôi à…”
Tóc của Phúc mẹ cũng bị cháy xém, trên mặt dính đầy tro bụi, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Lâu Thiếu Bạch hất mạnh tay Phúc mẹ ra, chân dài bước về phía các bậc thang.
Tôi do dự, còn đang suy nghĩ xem phải giải thích chuyện này thế nào một bị một người hầu nữ phát hiện ra, ngạc nhiên vui mừng kêu to: “Phu nhân, phu nhân đang ở cửa ra vào!”
Phúc mẹ quay đầu lại, quả nhiên là nhìn thấy tôi, vội lau nước mắt, cực kì nhanh nhẹn chạy tới, bắt lấy cánh tay tôi xem tới xem lui, môi run rẩy không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Thật tốt quá, thật tốt quá, tiểu thư cô không sao chứ…” Vừa nói, nước mặt vừa cuồn cuộn rơi xuống.
Lúc nãy tôi chỉ một mình chạy ra ngoài, đúng là không nghĩ đến cảm thụ của bà ấy. Bà ấy đối với Trì Cảnh Thu là quan tâm thật tình khiến cho lòng tôi vô cùng xúc động, nhịn không được cũng cảm thấy đau lòng, thấp giọng an ủi: “Không có việc gì, bà xem không phải tôi rất tốt sao…”
Lời còn chưa dứt thì Lâu Thiếu Bạch đã đứng ngay góc cầu thang, tôi nghĩ anh ta đã nghe thấy tiếng la lúc nãy của người hầu. Một tay anh ta đặt trong túi quần, liếc mắt quan sát quần áo của tôi, cau mày đi xuống lầu.
Sắc mặt anh ta có vẻ không được tốt, người hầu đều tránh đi, đi lên lầu thu dọn tàn cuộc. Vệ binh cũng lui ra, phòng khách to như vậy chỉ còn tôi và anh ta, bên cạnh còn có Phúc mẹ.
“Cô gia, tiểu thư không có việc gì, thật tốt quá…Đúng là ông trời có mắt…”
Phúc mẹ không ngừng nói với anh ta.
Lâu Thiếu Bạch ừ một tiếng, nói: “Bà đi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Phúc mẹ lúc này mới chú ý đến vẻ mặt của anh ta, đứng đó do dự một chút.
“Phúc mẹ, không có việc gì, bà đi mau đi. Trang sức đồ đạc trong phòng tôi, bà xem giúp tôi xem có bị thiêu hủy nhiều hay không.”
Tôi nở nụ cười với bà ấy.
Phúc mẹ bị nhắc nhở, hình như cũng đau lòng, a một tiếng rồi vội vàng lên lầu.
“Em đang ăn mặc kiểu gì vậy? Phúc mẹ nói lúc lửa cháy em còn ở trong phòng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Anh ta ngồi trên ghế dài, chất vấn tôi, giọng nói nghiêm khắc.
Kế hoạch bắt gọn Thông Thất thất bại, ngay cả Johan cũng bỏ mạng, tôi biết rõ tâm tình của anh ta đang rất kém, tất nhiên cũng không muốn chọc giận anh ta, lộ ra vẻ mặt đáng thương vô cùng với anh ta, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, lúc này mới thấp giọng nói: “Tôi vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy trong phòng toàn là lửa, áo choàng cũng không kịp mặc, chỉ có thể bọc một tấm chăn chạy ra ngoài, cửa đại khái chính là vô tình bị bung ra. Lúc ấy tất cả mọi người vội vã cứu hỏa, còn có mấy vệ binh, tôi đang trong bộ dạng như vậy nên không dám gặp ai, trốn vào trong phòng Phúc mẹ, tìm một bộ quần áo cũ mặc vào…”
“Vậy tại sao trễ như vậy mới đi ra?”
Anh ta nghi hoặc nhìn tôi, vẻ mặt đã hơi thả lỏng.
“Khi còn bé tôi đã gặp phải một trận hỏa hoạn, cho nên đến bây giờ rất sợ lửa. Tôi…tôi sợ toàn bộ tòa nhà đều chị thiêu cháy cho nên trốn ra đằng sau vườn. Tôi thật sự rất vô dụng…”
Lời nói dối của tôi càng nói càng thật, hai mắt cũng không hề chớp. Dù sao cũng không có ai nhìn thấy tôi ra khỏi cửa lớn, cái cớ này có chút gượng ép, nhưng cho dù anh ta không tin cũng không có cách nào phản bác.
Anh ta hừ một tiếng, không truy vấn nữa. Tôi vừa âm thầm thư giãn một chút, anh ta đột nhiên hỏi: “Trong phòng có đèn điện, mà buổi sáng cũng không cần phải thắp nến, làm sao lại có thể cháy được?”
Tôi hơi ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt đen láy của anh ta, tầm mắt đang thẳng tắp nhìn tôi.
Lòng tôi nhảy dựng lên, có chút lắp bắp nói: “Ai mà biết? Tôi còn đang muốn hỏi anh đây! May mà mạng tôi lớn, bằng không hiện tại cũng đã thành một cái xác chết cháy. Đến lúc đó ai sẽ làm chủ cho tôi đây?”
Lời nói đến đây, giọng điệu tôi mang theo một chút trào phúng. Anh ta hẳn là đã hiểu, sắc mặt trở nên sa sầm.
“Lâu Thiếu Bạch, không phải anh hoài nghi tôi tự mình phóng hỏa đấy chứ? Trong phòng đều là những vật dụng bằng gỗ tử đàn mới tinh, còn có đồ trang sức và quần áo mới, tất cả đều là của hồi môn của tôi!”
Tôi mở to mắt chất vấn anh ta, vẻ mặt mang theo một chút tức giận cùng uất ức.
Anh ta không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi được rồi, đồ đạc bị cháy thì cũng đã cháy rồi, đồ trang sức tôi sẽ đền cho em, quần áo thì em mua lại là được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
Tôi ra vẻ phục tùng chớp mắt ừ một tiếng. Nghe thấy anh ta sau nửa ngày không nói gì nữa, vụng trộm ngước mắt lên, thấy anh ta ngồi trên ghế, lông mày nhíu lại, bộ dáng có chút thất thần, tám phần là đang nghĩ đến chuyện xảy ra ở giáo đường sáng nay.
“Tôi lên lầu xem một chút xem còn xót lại thứ gì không…”
Tôi không muốn ngồi đối diện với anh ta như vậy, tìm lấy một cái cớ, đứng dậy. Thấy anh ta không lên tiếng, tôi đi lên cầu thang.
“Tất cả đã cháy sạch không còn ra hình thù gì nữa, tạm thời em theo tôi ra ngoài ở. Buổi tối tôi về đón em ra ngoài, có một buổi tiệc.”
Anh ta đột nhiên đứng lên, quẳng lại một câu, giẫm lên những bậc thang nước đọng đầy, đi thật nhanh ra ngoài.