Dù nó chỉ là một cái góc nhỏ tồn tại ở một nơi mà rất ít người biết đến trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn; dù nó đã từng là phòng ở của công nhân một nhà máy đã bị bỏ hoang; dù trên bức tường của họ còn có cả một lỗ thông hơi điều hoà gió lùa vi vút.
Chung Lỗi luôn nằm trong tư thế ấy trên chiếc giường cá nhân, dù đã sắp đến ngày hè oi ả, vào những khi Bắc Kinh nóng nực nhất, anh cũng vẫn dùng cánh tay quay một chỗ rộng nhất để cô có thể nằm dễ chịu hơn.
Ánh nắng nhạt buổi sớm xuyên qua cửa kính chiếu vào và rất thuận lợi khi tạo thành bệnh mất ngủ cho cô. Tấm rèm cửa mà chủ nhà đưa cho không đủ dày, ánh nắng buổi sáng khiến người ta trằn trọc mãi không sao ngủ tiếp được, nhưng nếu vì thế mà trở mình, thì nhất định dù đang ngủ rất say anh cũng sẽ tỉnh dậy, mỉm cười, hôn cô rồi hỏi: “Sao thế, Ngốc?”
Thế nên, vì bệnh dễ thức giấc của anh mà cô cứ phải nằm im một tư thế, hết đếm rồi lại lắng nghe tiếng lớp giấy phần phật trên lỗ thông điều hoà. Âm thanh ấy vốn không to, nhưng khi nó vào đầu của một người không ngủ được thì trở nên rất nặng nề, ầm ĩ chẳng khác gì tiếng búa hơi. Cô cảm thấy mình như sắp phát điên, cảm thấy mình đã mắc phải chứng suy nhược thần kinh nghiêm trọng, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, cô cố hít một hơi thật sâu, đầy mũi là một mùi không khí bụi bặm tới mức sặc sụa.
Tình yêu khiến người ta cam tâm tình nguyện chịu đựng gian khổ và khó khăn, nhưng cũng không sao chống đỡ nổi hiện thực đang phơi bày trước mắt. May mà Lương Duyệt đã sớm học được cách tự an ủi mình, thần kinh của cô trở nên tê dại sau nhiều lần tự ru ngủ mình, những điều này sớm muộn sẽ trở thành thời khắc lấp lánh và ở lại trong ký ức, mãi mãi ở nơi ấy. Vĩnh hằng tới mức, khi họ đều đã hưởng trong hạnh phúc rồi, thỉnh thoảng lại đem nó ra ôn lại, sau đó kể lại cho con, cho cháu nghe, câu chuyện ngày xưa ấy.
Nửa năm trôi qua họ đã phải sống trong cảnh cùng quẫn. Anh tự ra khỏi ký túc xá và nhường lại giường của mình với giá ba trăm ngàn đồng, rồi mang theo tập sơ yếu lý lịch, cưỡi trên chiếc xe đạp lọc xọc đi khắp thành phố. Chỉ cần đó là những vị trí có liên quan đến chuyên ngành đã học, dù mức độ đãi ngộ thế nào, anh cũng nộp vào đó một bản, dù chỉ là một phần ngàn tia hy vọng anh cũng đều không bỏ qua. Bởi vì số tiền trong túi họ đã gần cạn. Còn cô cũng bất chấp sĩ diện, tới bán hàng cho một nhà chủ nọ, cũng chỉ vì khoản tiền thuê phòng và tiền cơm cho hai miệng ăn.
Cô đã không còn đường rút, gia cảnh của anh cũng chẳng lấy gì làm khá giả, họ chẳng thể hỗ trợ gì cho anh.
Họ đã phải làm việc rất vất vả. Ngày nào cũng tới hơn chín giờ cô mới lê đôi chân mệt mỏi trở về nhà; còn anh sau một ngày bận rộn với công việc cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, tuy nó không lấy gì làm thịnh soạn.
Có một lần, Lương Duyệt thấy trong đĩa thức ăn có thêm hai chiếc đùi gà, suốt nửa tháng không biết đến mùi dầu mỡ, nên cô vội cầm lấy ăn ngon lành, vừa ăn cô vừa hỏi: “Đùi gà ngon như vậy, sao anh lại không ăn?”
Anh đang uống nước, nhìn vẻ ăn ngon lành của cô mà trong lòng không khỏi thấy xót thương, anh cứ chớp mắt mãi, cuối cùng cười, đáp: “Hôm nay công ty làm thêm giờ, nên đã đặt dư xuất ăn thêm, anh đã ăn ở công ty rồi mới về nhà.”
Cô vẫn chăm chú vào ăn, nên chỉ ậm ừ một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa. Hai chiếc đùi gà được giải quyết một cách nhanh chóng, thêm một bát cơm đầy nữa, sau đó cô hài lòng vỗ chiếc bụng no căng, cười nói: “Xin hỏi, mục tiêu sắp tới của chúng ta là gì?”
Anh và cô cùng nhe răng ra, đồng thanh: “Ngày ngày khoe răng”
Anh cười lớn và không nói cho cô biết rằng, thức ăn mà cô vừa ăn là bữa tối mà công ty đặt cho. Tất nhiên, anh cũng không nói cho cô biết rằng, một trong hai chiếc đùi gà là phần bữa trưa của mình mà anh dành lại cho cô, vì anh biết cô thích ăn món đó.
Công ty mà anh tới thực tập là công ty về chứng khoán, và anh đã trở thành trợ lý hành chính thực tập đầu tiên sau ba năm tuyển chọn. Đãi ngộ của công ty mặc dù rất tốt, nhưng với các cương vị nhân viên tập việc thì mức lương ấy chỉ là một ngàn đồng. Trong điều kiện sống ở một thành phố đến cả hơi thở cũng phải trả tiền như Bắc Kinh, thì một ngàn đồng khó khăn lắm cũng mới đủ ăn, vì thế anh phải đạp xe cả tiếng đồng hồ dưới ánh nắng mặt trời đi làm cũng là để tiết kiệm một chút tiền xe buýt. Cũng chính vì thế, anh đã cố ý làm thêm để rồi sau đó đem chỗ cơm tối còn lại về cho cô.
Vì anh không muốn cô và anh đi dạo phố trong khi túi rỗng không, rồi sau đó nhìn lên những bộ quần áo đẹp đẽ với cái nhìn thèm khát, nên sau khi lĩnh lương về, anh lập tức đưa ngay cho cô, để cô có thể mua những thứ mà mình thích.
Nhưng ngày hôm sau, cô thường mang về khi thì là chiếc sơ mi anh cần phải có, khi thì là chiếc cà vạt cần phải có với chiếc sơ mi ấy.
Cô nói: “Anh hãy nghe em nói, công ty của anh là công ty lớn, chúng ta không thể ăn mặc quá tuềnh toàng.”
Mặc dù chiếc sơ mi cô mua là đồ của hãng nổi tiếng được chiết khấu còn 50 đồng một chiếc, nhưng anh vẫn lớn tiếng khen ngợi: “Ôi, chất lượng của chiếc áo này rất tuyệt, anh dám cuộc với em, trong công ty không có ai mặc đẹp bằng anh.” Sau đó, anh vừa hát bài “Hạnh phúc cho anh” vừa nhảy điệu thoát y vũ, chọc cho cô cười, rồi sau đó đặt chiếc áo lên người cô, và hôn cô.
Anh cụng trán mình vào trán cô, cười ngượng ngùng, nói: “Ngốc ạ, em đừng tốt như thế với anh, nếu sau này anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, anh sẽ vô cùng day dứt.”
Lương Duyệt rất vui, cô cầm chiếc ca-vạt đặt lên cổ anh ngắm nghía, khi nghe anh nói như vậy, liền vênh mặt lên nói: “Thế thì được thôi, em sẽ làm cho anh day dứt, nếu anh thực sự cảm thấy xấu hổ, thì hãy cầm một chiếc nhẫn kim cương ba ca-ra để cưới em đi!”
“Ôi, cứu tôi với! Em đừng có được voi đòi tiên nhé. Áo em mua nạm vàng hay sao mà đắt thế!” Anh giả bộ kêu lên thảm thiết.
“Đúng thế, hơn nữa đó còn là chiếc sơ mi hiệu ấm áp nạm bằng tình yêu thương của người vợ, anh còn đốt đèn đi khắp thế gian cũng không tìm thấy đâu!” Cô đắc ý lúc lắc cái đầu, rồi chớp chớp đôi mắt long lanh.
“Thế thì được. Anh chấp nhận. Có điều phải để anh mặc cả đã chứ! Dù thế nào, chúng ta cũng phải xem xét đến tình hình của đất nước, đúng không?” Anh cắn vào tai cô, cố tình chơi xấu.
Lương Duyệt bị cù buồn, phải tránh mãi, cuối cùng cũng tìm được chỗ sơ hở, cô véo mũi anh, nói: “Không mua cũng được, vậy thì em sẽ không lấy anh nữa.”
“Như thế không được! Cả đời này em đừng có nghĩ đến chuyện thoát khỏi bàn tay anh, cả kiếp sau, kiếp sau nữa…” Rồi nhân lúc cô không để ý, anh nhấc bổng cô lên chạy về phía chiếc giường, rồi cuống quýt vấp phải nó, khiến đầu cô bị buông mạnh xuống chiếc chăn, anh nhào tới như con hổ đói, nói với vẻ mặt giả bộ dữ dằn: “Hãy nhìn đây, đồ ngốc, đây là đòn trừng trị vì tội không lấy ta! Mau đầu hàng đi!”
Lương Duyệt giẫy giụa không chịu, miệng cô liên tục kêu, không chịu, không chịu, nhưng đôi tay cô đã bị giữ chặt lấy, chẳng thể động cựa gì.
Hậu quả của việc không đầu hàng rất nghiêm trọng, Lương Duyệt đỏ mặt khi nhớ lại cảnh tượng đầy kích động tối hôm qua, bất giác tủm tỉm cười. Một đêm kích động, khiến tay chân rã rời không muốn nhấc lên. Nhưng mệt thì mệt thật, vẫn cứ phải đi làm thôi, vì vậy cô khẽ gỡ cánh tay đang ôm của anh, ngồi dậy. Anh nói, giọng vẫn còn đang trong mơ: “Ngốc, nhớ phải mua đồ ăn sâng đấy, nếu em không ăn anh sẽ đét vào mông.”
Mái tóc rối bù, đôi mắt mệt mỏi cứ phải cố mở ra, nhưng cô rất vui. Cô cúi xuống hôn lên trán anh nói: “Vâng, anh cũng phải ngoan đấy, giờ làm việc không được làm chuyện xấu, nếu không em cũng sẽ đét mông.”
Anh gật đầu vẫn trong vẻ ngái ngủ, rồi sau đó vùi đầu ngủ tiếp. Cô vào nhà vệ sinh rửa ráy, chuẩn bị đi làm.
Mặc dù Lương Duyệt là sinh viên tốt nghiệp, nhưng tiếng phổ thông không chuẩn luôn là trở ngại khó khăn cho cô trong các lần phỏng vấn. May mà trúng tuyển vào làm nhân viên bán hàng, hàng ngày bận tíu tít với việc trả lời các câu hỏi của khách hàng đã tạo cho cô một cơ hội tốt để rèn luyện và tăng nhanh khả năng thích ứng với hoàn cảnh ngôn ngữ. Các trung tâm thương mại lớn ở Bắc Kinh luôn là nơi để các sinh viên kiếm việc làm thêm, nhiều nhân viên bán hàng người bản địa cũng không có nhiều ánh mắt khác thường với sự gia nhập của cô. Quen với vai trò là một học sinh nhàn rỗi, lần đầu tiên đứng giữa một siêu thị người qua lại tấp nập, cô đã phải rất cố gắng để khắc phục những trở ngại về tâm lý, nhất là khi cần phải tăng cường tiếp thị hàng hoá vào các dịp cuối vụ, phải dùng loa để nói, cứ mỗi lần có người quay đầu lại nhìn là cô lại đỏ mặt và cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.
Một sự tra tấn, điều đó đối với cô quả là một sự tra tấn không nhỏ.
Nhưng, nói nhiều cũng có cái tốt của nó, ví như bây giờ cô có thể phân biệt rất rõ “s” và “Sh”, chẳng khác gì người Bắc Kinh.
Đã đến giờ nghỉ trưa, nhà bếp đã mang cơm hộp đến. Xuất ăn cho bữa trưa luôn được cô đặt mua với số tiền cố định là 6 đồng, và cô ăn hết những thứ được mua về. Đúng lúc cô đang dùng đôi đũa một lần, xử lý mấy chiếc giá đỗ không rõ tên còn lại, thì cô Trịnh đứng ở quầy bên cạnh hỏi: “Lương Duyệt này, cô hỏi cháu chuyện này, cháu đã có bạn trai chưa? Một người họ hàng của cô có thằng con trai, con người nó rất tốt, cô muốn giới thiệu cho cháu. Dù sao người ta cũng là người Bắc Kinh chính gốc, hơn nữa hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt”.
Lương Duyệt nuốt vội mấy cọng giá đang nhai dở, thu dọn vỏ hộp cơm, cười đáp: “Cháu đã có bạn trai rồi. Chúng cháu đã quen nhau hơn một năm rồi.”
“Chắc hoàn cảnh nhà cậu ta không ra gì phải không? Vì thế mới để cháu tới đây bán hàng như thế chứ? Cháu cũng đừng có ngốc quá, cô thấy cháu là một cô gái rất được, tuổi cũng không còn ít nữa, mau chóng tìm lấy một người tử tế rồi ổn định đi, như vậy sẽ chẳng phải lo ăn lo mặc nữa.”
Lương Duyệt vẫn cười đáp: “Hiện tại cháu cảm thấy rất tốt, cháu cảm ơn cô.” Nói xong cô cúi đầu mang vỏ hộp cơm đến cho vào thùng rác.
Khi cô quay lại thì thấy thím Trịnh đang nói chuyện với người khác: “Chị thấy không, một mình nó sống ở Bắc Kinh đâu có dễ dàng, thế mà còn không mau chóng tìm một người Bắc Kinh mà lấy cho xong. Cứ sống mãi với cái anh chàng nghèo ấy thì sớm muộn gì cũng chuốc vạ vào thân thôi. Sau này, có thể tiền thì kiếm được rồi, nhưng người thì chưa chắc đã giữ được, hai bên sẽ khó ăn khó nói với nhau.”
Người tiếp chuyện cũng ậm ừ đồng tình. Lương Duyệt đứng bên nghe, hai tay cô cứ run lên không sao kìm lại được. Người kia nhìn thấy, vội đánh mắt cho cô Trịnh, cô Trịnh im bặt, rồi hai người giả bộ mải bận với công việc của mình.
Không khí trầm lắng trong giây lát, chỉ có Lương Duyệt là vẫn cố cười đi về phía quầy của mình.
Hiện thực vốn dĩ là như vậy, chẳng có gì đáng để tức giận cả. Kiên trì với lý tưởng của mình và vui vẻ với sự nghèo hèn- hai sự việc mà trong con mắt của rất nhiều cô gái là những việc đại ngốc, thì cô cũng đã làm, hơn nữa, điều nực cười là cô còn tin tưởng rằng, hạnh phúc tràn đầy đang chờ đợi cô trong một tương lai không xa.
Trong lời của họ không nói thẳng ra từ ấy, nhưng Lương Duyệt cảm nhận thấy rất rõ ràng.
Đúng thế, cô là đồ ngốc.
Nhưng, điều khác là, cô ngốc là vì tình yêu. Sự khích lệ mà cô dành cho bản thân cũng chính là điều đó, mặc dù nghe thì thấy có vẻ bi ai và bất lực giống như việc các tráng sĩ cắt đứt bàn tay.
Đến cuối buổi làm, Lương Duyệt cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Rời xa toà nhà với những ánh đèn sáng choang đi tới bến xe buýt cũng phải mất gần nửa tiếng đồng hồ, chờ thêm bốn mươi phút mà xe buýt vẫn chưa tới. Không khí thì ẩm thấp, ngột ngạt, cõi lòng cũng nặng trĩu, đến hơi thở cũng thấy khó khăn, cứ như thể đang bị ai đó bóp chặt cổ.
Cái nơi diện tích mười mét vuông ấy, bây giờ nghĩ lại càng cảm thấy ngột ngạt, bức bối tới mức chỉ muốn phát điên lên.
Tối hôm qua khi vào mạng, nhìn thấy câu hỏi của những cư dân mạng, câu trả lời cũng muôn hình vạn trạng, nhiều người còn đưa ra những đáp án rất buồn cười, thế là cô quay sang hỏi anh: “Anh nói đi, nếu em đòi anh hái sao trên trời cho em thì anh sẽ làm thế nào?”
Anh trả lời với vẻ rất nghiêm túc: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ hái xuống cho em.”
Chỉ là nói mồm thôi, chứ đâu có phải trả tiền, nghĩ vậy nên cô cũng chẳng để ý nhiều nữa.
Trong giờ phút ấy, trong hoàn cảnh ấy, tự nhiên cô lại nhớ đến lời của cô Trịnh lúc trưa, trong lòng không khỏi cảm thấy đôi chút hoang mang, kèm theo đó là cảm giác rất khó nói khi bị người ta đánh trúng vào những điểm yếu, tất cả hoà vào nhau cứ ngổn ngang trong lòng. Cô chống tay xuống hàng lan can ở bến xe, cố đỡ trọng lượng của cơ thể, dường như làm như vậy mới giúp cô tiếp tục chống đỡ được.
Chờ đợi lý do phải trở về nhà.
Chiếc xe đến chậm mang theo làn hơi nóng xộc vào mắt cuối cùng cũng đã dừng lại trước mặt, nhưng cô cảm thấy không sao nhấc chân lên được, phải tới mấy lần mà chân cô vẫn không sao đặt vững lên bậc lên xuống ở cửa xe.
Trong đêm khuya giữa mùa hè, chỉ có một mình cô lên xe ở một bến trước con mắt của tất cả những người trên xe.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua. Cô đặt những bước chân mệt mỏi lên từng bậc thang ở phía dưới, mắt ngước nhìn lên phía cửa sổ, do dự một lát. Đèn trong phòng của họ vẫn chưa được bật sáng, có lẽ anh vẫn đang làm thêm, chưa về nhà.
Gần đây Chung Lỗi đã quen với việc làm thêm. Cái chức được gọi là thực tập sinh, trợ lý hành chính luôn bị các viên chức khác tuỳ tiện bắt nạt, vì thế mà có rất nhiều công việc vốn thuộc phận sự giải quyết của người khác cũng được thay nhau đùn đẩy sang cho anh, mặc dù anh làm liên tục suốt từ sáng đến tối cũng không thể nào về đúng giờ được, ngày nào cũng bảy tám giờ tối mới có thể rời khỏi nơi làm việc. Đã thế, chẳng biết đến ngày nào mới mọc mủi xủi tăm lên được. Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy buồn rầu ủ rũ. Khi cô đưa bàn tay hầu như chẳng còn chút sức lực nào lên đẩy cánh cửa ra, đón cô không còn là mùi thơm của thức ăn quen thuộc những ngày trước, mà chỉ là chỉ có một ngọn đèn bàn và cái bóng vàng vàng của anh đang vùi đầu vào đọc sách.
Trong lòng Lương Duyệt thấy rất không vui. Đặt chiếc túi xuống cô đi vào bếp, mở vung nồi thì thấy vẫn chưa có cơm, cô quay trở lại phòng ngoài nhìn anh chăm chú, anh cứ cười hà hà mà chẳng hề tỏ ra áy náy chút nào. Một cơn giận lập tức bùng lên, cô lớn tiếng hỏi: “Anh về lúc mấy giờ?”
Anh vẫn hồn nhiên trả lời: “Sáu giờ thì anh về tới nhà.”
“Hơn bốn tiếng đồng hồ không đủ để anh nấu cơm à? Anh có biết em làm việc cả ngày xong, về nhà lại phải nấu cơm thì sẽ mệt đến mức nào không?” Cơn giận dữ trong lòng cuối cùng cũng bùng phát, cô không muốn thay bằng giọng nói dịu dàng hơn.
Cô đùng đùng ném bộ quần áo, xông vào căn phòng toàn hơi nóng, ấn mạnh vào chiếc công tác đèn.
Khi đèn bừng sáng, anh nhìn thấy đôi mắt cô đầy lệ.
Trên trần nhà dán đầy những ngôi sao đủ màu sắc với đủ mọi hình dạng. Những ngôi sao khác màu quây lấy một đám ngôi sao màu đỏ được xếp thành hai chữ “Lương Duyệt”, là tình yêu được người khác ôm vào lòng.
Anh đứng đằng sau, nói với vẻ áy náy: “Anh đã tìm tất cả những trang sách có màu sắc trong nhà cắt hết cả rồi. Em muốn có sao, anh không mua được, nên anh chỉ có thể cắt thành sao để tặng em.”
Những ngôi sao dường như làm cho đôi mắt có những giọt lệ long lanh thêm một lớp sương mờ. Cô đứng im lặng ở đó, một hồi lâu sau cũng không tìm ra lời để nói.
Sau đó, trong buổi tối bắt đầu bằng những oán hận ấy, Lương Duyệt đã có một đêm đầy lãng mạn. Những bông hoa khói long lanh ấy có thể là những thứ mà người có tiền mới có thể mua được, nhưng mỗi ngôi sao trong cái tổ nhỏ của họ đều là những lời hứa về một tình yêu sâu sắc mà anh đã cắt bằng kéo cẩn thận từng chút, từng chút một.
Trong một thành phố phồn hoa, náo nhiệt, một người đàn ông chịu ngồi cắt cho mình cả một nhà sao, có thể là vì anh ấy không có tiền để mua một chiếc nhẫn kim cương và sự lãng mạn, nhưng anh ấy đã dùng một tình yêu bình thường nhưng với tất cả trái tim, anh ấy đang chứng minh rằng, dù nghèo khó nhưng ngày ngày luôn bên nhau cũng là một hạnh phúc, vì thế mà cô đã khóc không thành tiếng và ôm chặt lấy cổ anh, mặc cho nước mắt tuôn rơi và làm ướt đẫm cả vạt áo anh
Anh mỉm cười, khẽ vỗ vào lưng cô, và nói bằng giọng rất nhẹ: “Ngốc, anh xin lỗi, anh đã để em phải chịu thiệt thòi.”
Thiệt thòi ư? Lương Duyệt không biết nữa. Bởi vì lúc này, cô chỉ cảm thấy mình rất hạnh phúc, cho dù họ phải quay mặt vào nhau đọc sách dưới ánh đèn vầng vọt, cho dù anh vẫn mang cơm từ công ty về làm thành bữa tối cho cô, cho dù anh mỗi ngày một gầy, cô cũng mệt mỏi vì công việc. Vì những ngôi sao nhỏ ngày hôm nay mà cô càng thêm tin tưởng chắc chắn rằng, có anh cô sẽ có thế giới này.
Vì thế, vì tình yêu này nếu có phải vứt bỏ cả thế giới cũng rất đáng.
Ngày hôm sau, cô quyết định lại đi tìm việc. Nếu trước mắt anh chưa thể làm thay đổi được tình hình kinh tế, thì ít nhất công việc mà cô tìm được cũng sẽ giúp họ có được một bữa trưa miễn phí. Thế nên, người đạp chiếc xe cà tang, mang hồ sơ đi rải ở khắp mọi nơi trong thành phố Bắc Kinh bây giờ chính là cô.
Mỗi lần thấy các cuộc thi tuyển dụng, dù lớn dù nhỏ cô cũng xông tới, để rồi sau đó lại thất vọng ra về. Lúc đó, cô mới hiểu được sự ủ rũ và bất lực của tiếng bước chân anh khi trở về nhà như thế nào. Vì thế, cho dù bị thất bại thì cô cũng mang theo nụ cười trở về nhà, rồi trong lúc nhai ngấu nghiến trong bữa cơm, cô còn bịa ra chuyện về mấy vị lãnh đạo của các công ty mà cô luôn thèm nhỏ dãi kể cho anh nghe.
Cô kể với vẻ rất hào hứng, mắt cũng long lanh sinh động, nhưng anh không nói gì, chỉ đến khi cô ăn xong miếng cuối cùng, anh mới hôn cô rất mạnh, và hôn mãi, trong nụ hôn ấy chứa đựng cả sự xót thương và việc anh đã biết rõ sự thật, ngay cả ánh mắt của anh cũng toát lên vẻ đau khổ.
Anh đã rất hiểu cô, cũng giống như cô đã rất hiểu anh.
Và thế là giờ làm thêm của Chung Lỗi mỗi ngày một tăng lên, giờ giấc về nhà cũng mỗi ngày một muộn hơn. Anh đã cố bằng mọi cách để giành được mối thiện cảm của tổng giám đốc. Trong một lần phỏng vấn vào một cơ quan mậu dịch nhà nước, khi cô hoàn toàn thất vọng, nhìn về phía ánh mặt trời chiếu qua cửa kính của toà nhà, nước mắt trào ra, thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh.
Ở đầu dây bên kia là tiếng cười ròn rã của anh: “Ngốc, anh đã có hộ khẩu Bắc Kinh rồi.”
Cô đang buồn, nghe vậy mừng tới mức nhảy cả lên, tay lau vội dòng nước mắt trên mặt, quên mất cả xung quanh. Màu của chì kẻ mắt loang lổ trên mặt, có dùng tới cả hộp phấn cũng không che hết,
Đó là một văn phòng luật sư có tên gọi là Nghiêm Quy,
Hôm ấy, Lương Duyệt đeo chiếc kính trông cứ như chú gấu mèo đến tham gia cuộc cạnh tranh của mấy chục con người, và cô là người không đáng để ý đến nhất, nhưng rồi cô lại cũng là người ở lại sau cùng trong số đó.
Sau này, cô đã bẽn lẽn hỏi luật sư Hàn, vì sao anh lại chọn cô? Luật sư Hàn cố nhớ lại, rồi cười đáp: “Vì hôm ấy, trong số rất nhiều người, cô là người có nụ cười rạng rỡ nhất.”