Bên ngoài cửa sổ tối om, nhưng trong phòng lại có thắp đèn dầu.
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn càng phong tình vạn chủng, khiến người thương tiếc.
Yến Chiếu Dạ vuốt ve lưng nàng, chậm rãi phủ lên môi nàng, chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, giống như một đóa hoa để cho hắn hái.
Lý Tri Trú không biết hôn như thế nào, nhưng nàng cảm thấy miệng mình mềm mại, chính là môi và lưỡi của Yến Chiếu Dạ đang làm xấu trong miệng nàng.
Nàng chưa từng yêu đương, nhưng bây giờ nàng đã tự mình trải qua, nàng mới hiểu được tại sao trong sách lại nói đây là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Yến Chiếu Dạ làm nàng động tình, tay cũng tham lam với vào trong quần áo nàng.
Bụng dưới của Lý Tri Trú tê dại, giữa hai chân không ngừng chảy ra mật hoa, tay Yến Chiếu Dạ vừa chạm vào đã cảm thấy một mảnh dinh dính trơn ướt.
"Đừng ..." Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy thân thể mình quá kỳ quái, nghĩ đến đôi tay không dính phàm trần của Yến Chiếu Dạ đang làm chuyện kia, nàng không khỏi kẹp chặt hai chân lại.
Yến Chiếu Dạ hôn lên gò má nàng, cười nói: "Nàng như vậy thì ta rút tay ra kiểu gì?"
Yến Chiếu Dạ như cực kỳ si mê nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi lâu, chọc cho Lý Tri Trú thở hổn hển, đồng thời cũng chọc cho nàng chửi thầm trong bụng, thì ra Yến Chiếu Dạ chi lan ngọc thụ toàn bộ là giả, hắn chính là người hạ lưu.
"Ta đọc sách cho nàng nghe có được không?" Yến Chiếu Dạ nói xong thì nhặt một cuốn sách trong đống sách ngổn ngang trên bàn lên.
Lý Tri Trú vội vàng gật đầu, sao cũng được hết, chỉ cần đừng có ghẹo nàng nữa là được rồi.
Yến Chiếu Dạ tùy ý lật một trang sách ra, hai tay ôm lấy Lý Tri Trú, vừa vặn có thể mở trang giấy trước mặt hai người, hắn nghiêm túc đọc theo sách: "Trong thôn có một người tiều phu đang chuẩn bị đi xuống núi, lúc chạng vạng thì gặp phải một chiếc chùy ma, nhưng không lấy ra được, trời đã tối, lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng..."
Giọng nói của hắn kề sát bên tai Lý Tri Trú, rất trong trẻo và ấm áp, giọng điệu cũng rất tình cảm, có phần mê hoặc.
Chính vì quá mức lôi cuốn nên Lý Tri Trú không khỏi nghĩ tới cái kết của người tiều phu trong câu chuyện, nàng từ nhỏ đã nhát gan sợ người lạ, người nhà cũng chưa bao giờ kể cho nàng nghe những truyền thuyết kỳ lạ này.
Lúc đầu nghe có vẻ thú vị, nhưng sau đó lại cảm thấy sợ hãi, mỗi khi rỗi rãnh nghĩ đến điều đó là nàng tự hỏi liệu đằng sau mình còn có người nào khác không.
Yến Chiếu Dạ vẫn thì thầm bên tai nàng: "... Khi nhìn lại thì không thấy ai cả, nhưng ngoảnh đầu lại lần nữa thì lại thấy có một người, chính là thấy hết người này đến người khác, hắn mới run rẩy, gặp quỷ rồi."
Lý Tri Trú hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Đừng đọc nữa, ta sợ." trong mắt nàng ngấn nước mắt.
Bên ngoài cửa sổ tối om, nhưng trong phòng lại có thắp đèn dầu.
Nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn càng phong tình vạn chủng, khiến người thương tiếc.
Yến Chiếu Dạ vuốt ve lưng nàng, chậm rãi phủ lên môi nàng, chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, giống như một đóa hoa để cho hắn hái.
Lý Tri Trú không biết hôn như thế nào, nhưng nàng cảm thấy miệng mình mềm mại, chính là môi và lưỡi của Yến Chiếu Dạ đang làm xấu trong miệng nàng.
Nàng chưa từng yêu đương, nhưng bây giờ nàng đã tự mình trải qua, nàng mới hiểu được tại sao trong sách lại nói đây là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Yến Chiếu Dạ làm nàng động tình, tay cũng tham lam với vào trong quần áo nàng.
Bụng dưới của Lý Tri Trú tê dại, giữa hai chân không ngừng chảy ra mật hoa, tay Yến Chiếu Dạ vừa chạm vào đã cảm thấy một mảnh dinh dính trơn ướt.
"Đừng ..." Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy thân thể mình quá kỳ quái, nghĩ đến đôi tay không dính phàm trần của Yến Chiếu Dạ đang làm chuyện kia, nàng không khỏi kẹp chặt hai chân lại.
Yến Chiếu Dạ hôn lên gò má nàng, cười nói: "Nàng như vậy thì ta rút tay ra kiểu gì?"