Ngày Xuân Thật Dài

Chương 16

Trước Sau

break

Sau khi bàn bạc xong công việc, Lý Diễn nói mấy lời khách sáo như thường lệ: "Bộ Binh đã tăng cường kiểm tra người đi lại và xe ngựa, thuyền hàng. Trong thời gian tới, bộ Hình và Đại Lý Tự có lẽ sẽ có rất nhiều vụ án tương tự. Chư khanh nhất định phải xử án công minh, vì Đại Ngu, vì phúc lợi của bá tánh Đại Ngu."

Bốn người đồng thời đứng dậy, hành lễ với Lý Diễn, đáp: "Vâng."

Lý Diễn: "Nếu các ái khanh không còn gì muốn khởi tấu thì lui đi."

Yến Chiếu Dạ đi theo sau Lâu Khuyết và Lục Bỉnh An. Đi chưa được bao xa thì Lý Đình đã chạy nước kiệu tới nói: "Yến thiếu khanh xin dừng bước."

Diêu Từ Ngọc quay người lại, hiểu rằng Thánh thượng lại có chuyện riêng muốn nói với Yến Chiếu Dạ, bèn thức thời rời đi.

Lý Diễn thường xuyên cho gọi riêng Yến Chiếu Dạ sau khi tan triều. Có lúc là để than thở, có lúc là để bàn chính sự, chỉ có điều theo trí nhớ của Yến Chiếu Dạ, số lần hắn than thở vẫn nhiều hơn.

Khi không còn bị ràng buộc bởi lễ nghi quân thần, Lý Diễn cũng không còn giữ vẻ uy nghiêm và đạo mạo như ban nãy, trái lại, trông hắn càng giống như đang hàn huyên cùng một người bạn thân.

Lý Diễn cất giọng trêu ghẹo: "Yến Nhị, trẫm gần đây nghe nói ngươi có những biểu hiện hết sức khác thường đấy."

Yến Chiếu Dạ đứng thứ hai trong nhà, vì vậy những người cùng thế hệ thân thiết với hắn đều gọi là "Yến Nhị".

Yến Chiếu Dạ nhướng mày, đáp: "Thánh nhân cớ sao lại nói vậy?"

"Hôm nay Khởi nương đã kể hết với trẫm rồi, trong nhà ngươi có thêm một nữ nhân, đừng hòng chối cãi." Khởi nương chính là Tấn Bình công chúa Lý Khởi. Nàng ta từ nhỏ đã ái mộ Yến Chiếu Dạ, chỉ tiếc là hắn chẳng hề động lòng. Trước đây, khi Yến Chiếu Dạ không vừa mắt bất kỳ ai, trong lòng nàng ta ngược lại còn có chút an ủi. Ấy vậy mà nay hay tin hắn đã có một nàng ŧıểυ thiếp, nàng ta tức đến độ gần như nghiến nát cả hàm răng ngọc.

Yến Chiếu Dạ vốn đã biết trong phủ có người của Lý Khởi, chẳng qua hắn trước nay vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Giờ đây, khi nghe nàng ta lắm lời trước mặt hoàng đế, trong lòng hắn dâng lên một cỗ lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ, chỉ khẽ cười đáp: "Những gì Thánh nhân nên biết, ngài đều đã biết cả rồi."

Lý Diễn ngạc nhiên nói: "Chuyện này thật lạ. Trẫm thật muốn biết là kỳ nữ tử phương nào mà có thể khiến một Yến Quân Chi vốn nổi tiếng lạnh mặt lạnh lòng phải nhìn bằng con mắt khác."

Kỳ lạ sao? Yến Chiếu Dạ cẩn thận hồi tưởng lại lần đầu gặp Lý Tri Trú. Thật ra, hắn vẫn còn nhớ. Lúc ấy, nàng chỉ là một đứa trẻ chưa tròn mười tuổi, ngây thơ, hoạt bát, ngoài những điều đó ra, dường như cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhiều năm sau gặp lại, nàng đã trổ mã thành một thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều, nhưng lại ranh mãnh và hay thay đổi, giống như một cơn gió mãi mãi không thể nào nắm bắt.

Yến Chiếu Dạ đáp: "Chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi."

Một vầng trăng non treo lơ lửng trên không, soi bóng những ngọn liễu lờ mờ, chập chờn.

Thanh Chương nhẹ nhàng khép cửa lại, vừa quay người đã thấy Yến Chiếu Dạ bước vào sân. Nàng bèn tiến lên, khẽ nhún người hành lễ rồi nói: "Lang quân, Nữ lang đã ngủ rồi ạ." Nói xong, nàng liền tự giác lui ra ngoài.

Ban ngày, Lý Tri Trú thường mở toang cửa sổ, vì vậy, vài trang sách của cuốn "Liên Hương Bạn" đã bị gió thổi lật lên, nằm hờ hững trên bàn.

Trong không khí còn vương vấn hương hoa quế nồng nàn. Hóa ra là Lý Tri Trú đã bẻ mấy cành hoa quế, bảo Thanh Chương tìm một chiếc bình, rồi cắt tỉa cẩn thận cắm vào và đặt bên cạnh hộp trang điểm.

Khắp nơi trong căn phòng này đều lưu lại dấu vết của Lý Tri Trú, giống như một loài cỏ dại, chưa từng có ai ngờ rằng nó lại có thể sinh trưởng một cách hoang dại và mãnh liệt đến thế.

Yến Chiếu Dạ lặng lẽ đứng trước rèm gấm một lúc lâu. Hắn chắp tay sau lưng, thần sắc khó đoán, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn vào bóng hình mờ ảo sau tấm rèm. Cuối cùng, hắn vẫn bước tới, vén một góc rèm lên.

Tư thế ngủ của Lý Tri Trú rất yên bình. Đôi mày và khóe môi nàng đều giãn ra, thậm chí còn vương một nụ cười nhàn nhạt. Sau khi trút bỏ trâm cài và trang sức, trông nàng lại càng thanh tú, thoát tục.

Có lẽ đang mơ thấy điều gì đó, nàng bất giác thì thầm một câu không rõ lời, rồi ngay khoảnh khắc sau, nàng lại chìm vào giấc ngủ yên lành.

Ngón tay thon dài, cao quý của Yến Chiếu Dạ lướt qua vầng trán, sống mũi, và cuối cùng dừng lại trên đôi môi nàng. Nơi ấy mềm mại lạ thường. Chính đôi môi này đã luôn thốt ra những lời khiến người ta dở khóc dở cười. Có lúc là lời nói dối, có lúc lại là lời thật lòng; có khi thì viển vông hoang đường, có khi lại chan chứa tình cảm chân thành.

Thế nhưng, hắn thích nhất là được nghe tiếng rêи ɾỉ của Lý Tri Trú khi nàng thở dốc trong lòng mình. Thứ âm thanh ấy còn tuyệt diệu hơn tất cả mọi khúc nhạc, lời ca trên thế gian này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc