Phim trường Trích Tiên, nam thứ ba giơ tay tát lên mặt nam thứ tám một cái, ánh nhìn đang phẫn nộ trong phút chốc bật cười thành tiếng:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi làm lại một lần nữa.”
Nam thứ ba vội vàng ôm lấy bả vai của nam thứ tám, nam thứ tám là một ŧıểυ thịt tươi vừa mới vào nghề, tính tình thì có chút nóng nảy.
“Bốp”
Ngay sau đó bàn tay của nam thứ tám liền vụt thẳng vào mặt nam thứ ba, hắn cười lạnh nói:
“Không sao cả, làm lại là được rồi, đàn anh.”
Vốn dĩ tạo hình hiện tại của nam thứ ba mang vẻ đẹp tiên khí, nhưng hắn ta lại bị tát đến mức tóc mái đều bay hết lên, trông cứ như người điên.
“Mày dám đánh tao à!”
Nam thứ ba hét lên một tiếng, đằng sau có mấy người vội vàng chạy tới, ngay lập tức nam thứ tám bị đè xuống.
“Hôm nay ai cũng đừng hòng nhúng tay vào, ông đây nhất định phải dạy dỗ thằng oắt con này một trận mới được!” Nam thứ ba nhìn đám người xung quanh, hung tợn quát mắng.
“Phụt, cái thứ mông già đếch ai thèm!”
Nam thứ tám phun một bãi nước bọt về phía nam thứ ba, trên gương mặt trắng nõn nà hằn dấu bàn tay đỏ chói.
“Tao gϊếŧ mày!” Nam thứ ba giống như vừa bị đâm một dao vào chỗ hiểm, nhào tới đòi đánh đòi mắng.
“Bốp”
Bàn tay còn chưa kịp đánh xuống đã bị người khác túm lại.
“Mày... Tụi mày ...”
Nam thứ ba vô cùng tức giận liếc nhìn người vừa đi tới, một tên vệ sĩ cao lớn giơ tay giữ chặt hắn ta.
Đám người xung quanh từng lớp từng lớp tản ra, một người đàn ông mặc chiếc Vest màu đen trên mặt còn đeo thêm một chiếc kính râm từ từ tiến lại gần.
“Là ai đánh?” Người đàn ông đeo kính râm khẽ sờ cằm của nam thứ tám, lạnh lùng đảo mắt nhìn xung quanh.
đa͙σ diễn nhìn thấy người vừa xuất hiện liền vội vã chạy lại gần, cả đám người nhao nhao vây quanh nhưng trong giây lát từng tiếng hét kinh hô phát ra.
Người đàn ông đeo kính râm ấy vậy mà cởϊ áσ khoát ra trùm lên đầu nam thứ tám, sau đó ôm lấy đi ra ngoài.
“A a a a a! Là Mr. Dương sao! Không ngờ rằng Lý Minh Việt lại được anh ta bao nuôi, chết tiệt mau nhìn hai bắp tay kia kìa!”
Nghe thấy giọng nói mê trai của trợ lý, Trình Quân Nhiên liền lấy kính râm đeo vào, lấy áo khoác mặc lên người, sau đó cầm bình nước mở nắp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đeo kính đen kia.
Trong cơ thể có một luồng hơi nóng lạ kỳ đang dần dần chạy xuống nơi xấu hổ kia.
“Anh Trình, anh không sao chứ?” Trợ lý thấy đôi môi của Trình Quân Nhiên hơi mím lại, gương mặt đỏ bừng.
Trình Quân Nhiên phất phất tay, đứng lên nói:
“Tôi đi hút điếu thuốc.”
“Nhưng mà một lúc nữa liền bắt đầu quay.” Trợ lý lo lắng nói một câu.
“Chẳng nhanh đến vậy đâu, tôi tự biết chừng mực.” Giọng nói của Trình Quân Nhiên rất trầm, lạnh lùng nhưng lại mang theo một chút bồn chồn.
Trợ lý đành phải trơ mắt nhìn Trình Quân Nhiên chậm rãi rời đi.
Trình Quân Nhiên dần dần bước ra khỏi đám người, sau đó chợt tăng tốc bước chân, rồi liền đứng khựng lại.
“Hừm hừ…”
Cắn chặt ngón tay, nơi đó có một loại khao khát khó bày tỏ, khiến hắn vừa khó xử vừa khó chịu.
May rằng thời tiết vẫn còn lạnh, Trình Quân Nhiên sau khi hít sâu vài hơi, tâm trạng cũng dần trở nên ổn định hơn, hắn bước nhanh về phía công giả tạm thời hút thuốc.
Bởi vì toàn bộ những người ở phim trường ai nấy đều đang rất bận rộn cho nên bên trong cũng không hề có ai.
Mùi khói thuốc lá nồng đượm khuếch tán trong không khí, Trình Quân Nhiên chợt nhíu mày, sau đó đẩy mạnh cửa sổ ra, để cho mùi thuốc lá bay ra ngoài.
Sau khi toàn bộ mùi thuốc lá đều đã bay ra ngoài, Trình Quân Nhiên tự dưng toàn thân bủn rủn ngồi bẹp trên ghế, hắn dùng tay nhẹ nhàng sờ soạng chỗ đó.
“A...”
Trình Quân Nhiên tựa đầu vào vách tường, hai mắt hắn nhắm nghiền, lông mi khẽ run rẩy, một chân co lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn nơi cái mông vểnh của hắn.
“A...”
Cơ thể của Trình Quân Nhiên chợt lắc một cái, đặt tay lên vị trí khiến hắn có kɧoáı ©ảʍ mạnh hơn.
“Ong ong”
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, làm hỏng chuyện đang dang dở của Trình Quân Nhiên.
“Alo.”
Giọng nói lạnh lùng mang theo một chút lửa giận vô hình, người đầu dây bên kia dò hỏi một câu: “Anh... Anh lại lên cơn rồi à?”
Lúc này Trình Quân Nhiên đang mang tâm trạng vô cùng tồi tệ, hắn mỉa mai cười nói: “Không bằng cậu cứ nói tôi lại tϊиɧ ŧяùиɠ dồn lên não chỉ vì vừa mới nhìn thấy cơ thể cường tráng của một người đàn ông mà thôi.”
“À, tôi có nghe nói về Mr. Dương, anh ta xuất thân từ giới người mẫu, sau đó kết hôn chuyên tâm chăm sóc chuyện trong nhà, không ngờ lại thích đàn ông.” Người đầu dây bên kia nhẹ nhàng cười nói.
“Quả nhiên không hổ danh là ông trùm Drama của giới nghệ sĩ, nhanh vậy là có tin tức rồi.” Trình Quân Nhiên cũng biết đối phương đang giúp hắn phân tâm, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được, trên miệng nở ra một nụ cười mỉm, nhưng trong lòng lại giống như bị lửa thiêu đốt.