Sau đấy Thẩm Tam Xuyên triệu tập tất cả mọi người, nhờ các đệ tử chung sức lập một kết giới khổng lồ tại khe suối giáp căn cứ của Ải Phong Nguyệt.
“Thẩm sư đệ, đệ có chắc là phải dựng kết giới lớn thế này không?” Nguyễn Thanh Linh đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên, hàng mày đẹp đượm vẻ quan tâm, “Còn nữa, đệ đã khỏe hẳn chưa?”
“Đa tạ sư tỷ quan tâm, thật sự ổn rồi ạ.” Thẩm Tam Xuyên cười nói, “Còn nằm tiếp nữa, e là đệ sẽ béo ú mất.”
“Sư đệ, đệ vốn mảnh khảnh mà, không cần để ý chuyện đó đâu. Cần chúng ta giúp gì đệ cứ nói, đệ tử đỉnh Vô Quan nhà mình luôn nghe lời sư đệ một nước đó.”
“Dạ.”
Nhưng bố trí kết giới xong, Thẩm Tam Xuyên cũng không có động thái cho bước tiếp theo, chỉ bỏ con sói Xích Huyết Thương Vân mang tới vào phạm vi kết giới.
Tới tối, Nhan Hoán Chu và mấy kẻ khác đi tay không về. Nghe nói Thẩm Tam Xuyên nhận một con sói Xích Huyết từ Đài Yên Vân, hắn ta lại khinh bỉ chọc ngoáy, bảo người nào đấy không tự bắt được, cũng không xăm xắn đi tìm, lại còn mặt dày trơ trẽn ngửa tay ăn xin của nhà người, đúng là không ngại mất mặt.
Mọi người đều ngó lơ hắn, ai bận việc nấy. Nhan Hoán Chu thấy chán, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Lục Lâm Trạch nhìn gã Nhan Hoán Chu rất thích gây hấn kia, hỏi Thẩm Tam Xuyên: “Tuy tụi mình vẫn kém hắn một bậc, nhưng hắn đã không còn là đối thủ của chúng ta từ lâu. Sư huynh không muốn dạy cho hắn một bài à?”
Nửa năm qua Nhan Hoán Chu chẳng có bước đột phá gì, vẫn giậm chân ở cấp 7. Nhưng Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đều đã nhảy thẳng từ cấp 4 lên cấp 6, cũng sắp vào cấp 7. Vả lại họ còn có Thần Khí, chặt đẹp Nhan Hoán Chu là chuyện dễ như trở bàn tay. Vậy mà Nhan Hoán Chu còn huênh hoang cho là mình mạnh hơn hai người rất nhiều, suốt ngày khoe mẽ.
Thẩm Tam Xuyên liếc nhìn bóng dáng Nhan Hoán Chu: “Chờ thêm chút nữa đi, rồi tính cả thù mới hận cũ.”
Nhưng tới tận khuya Thẩm Tam Xuyên vẫn không về lều nghỉ ngơi. Ngược lại, anh chàng cứ ngồi trong kết giới chọc sói. Mà con sói này cũng kỳ, hồi đầu ác ôn thấy ghê, nhưng từ khi bị Thẩm Tam Xuyên hạ gục bằng một kiếm, nó lập tức nhiệt tình hệt một con Husky dớ dẩn. Nó quý Thẩm Tam Xuyên như chó cún, Thẩm Tam Xuyên quẳng cây gậy thôi nó cũng có thể lăn lộn vui vẻ rõ lâu.
Vì thế Thẩm Tam Xuyên cứ ngồi đấy quăng gậy, nó nhặt về, anh chàng lại ném, nó lại nhặt…
Biểu diễn một hoạt cảnh cực kỳ vô tri.
“Sư huynh, khuya rồi, huynh không về nghỉ ngơi sao?”
“Đệ về trước đi.” Anh chàng tiếp tục quẳng gậy.
Lục Lâm Trạch ngồi xuống cạnh Thẩm Tam Xuyên, quay mặt anh chàng qua nhìn thẳng vào mình: “Huynh vẫn còn dỗi đệ à?”
Thẩm Tam Xuyên xoay đi, tránh khỏi tay Lục Lâm Trạch: “Không, ta chỉ chưa buồn ngủ thôi.”
Thật ra anh chàng hẵng còn hơi để bụng đấy. Nói ngoài miệng là một chuyện, nhưng hành động thật lại là chuyện khác. Đêm về yên ắng, hình ảnh mối tình đầu kia lại hiện lên trong tâm trí anh chàng, càng muốn ngủ lại càng không ngủ nổi. Vì người ta đẹp thiệt á, chỉ mới liếc bóng dáng thôi, mà Thẩm Tam Xuyên đã rung rinh rồi, chứ chưa nói đến sư đệ yêu thầm bao nhiêu năm ròng! Dù anh chàng hiểu rõ là sư đệ sẽ không phản bội mình, nhưng suy nghĩ muốn hoàn toàn độc chiếm sư đệ lại khiến anh chàng khó lòng chìm vào mộng mị.
Anh chàng cũng chẳng biết từ khi nào, mà khát vọng chiếm hữu của mình với sư đệ đã mãnh liệt đến nhường ấy?
“Vậy thì đệ buồn ngủ rồi. Sư huynh làm gối cho đệ ngủ nhé được không?” Sau đấy Lục Lâm Trạch chẳng ỏ ê gì nữa, nằm thẳng xuống luôn, còn gối đầu lên đùi Thẩm Tam Xuyên.
Sói Xích Huyết quắp gậy về thì thấy có kẻ tranh cướp tình cảm với mình, nó cáu tiết gào à hú à hú.
“Nếu đệ buồn ngủ, thì tự về ngủ đi, nằm kiểu này là cảm lạnh đấy.”
“Huynh biết không có huynh là đệ không ngủ được mà.” Hắn túm tay Thẩm Tam Xuyên hôn một cái, rồi đặt trước ngực mình, vờ như đấy là tấm chăn che thân.
“…” Nhưng thực tình thì, nếu Lục Lâm Trạch đi thật, có khi anh chàng càng dỗi hơn ấy chứ.
“Hình như sư huynh rất giỏi thuần phục mấy thứ yêu linh yêu thú linh tinh, sói Xích Huyết tàn bạo như thế, mà huynh cũng huấn luyện được ngoan hiền như chó cún.”
Thẩm Tam Xuyên lẩm bẩm: “Luyện được bọn nó, chứ có luyện được đệ đâu.”
Lục Lâm Trạch bật cười vì câu nói của anh chàng: “Ai bảo thế, đệ còn chưa đủ ngoan à?”
Sư huynh lạnh lùng thường ngày ghen nổ đom đóm mắt rồi, dỗ kiểu gì cũng dỗ không nổi.
Thẩm Tam Xuyên im lặng quẳng cây gậy đi, bỗng chợt nghe thấy tiếng “Ái ui” vọng lại.
Lục Lâm Trạch ngồi dậy, liếc nhau với Thẩm Tam Xuyên, rồi đồng loạt nhìn về hướng cây gậy. Sau đấy họ thấy Hoa Tiểu Quất ôm đầu đi ra. Sói Xích Huyết còn lởn vởn quanh y tru tréo loạn lên, cứ như nó bắt được y không bằng. Vì không có lệnh của Thẩm Tam Xuyên, nên nó không dám cắn thẳng, chỉ xoay mòng mòng quanh y, đúng kiểu trung thành bảo vệ chủ.
“Tiểu Xuyên Nhi, em biết ta núp ở đó đúng không, chẳng thế làm sao em ném chuẩn vậy được?” Hoa Tiểu Quất bỏ cái tay đang ôm đầu ra cho Thẩm Tam Xuyên xem, “Thấy cục u to đùng trên trán ta chưa?”
Thẩm Tam Xuyên: “Đêm hôm huynh tới đây làm gì?”
“Thì tại em còn chưa trả lời ta vụ kết liên minh đó! Vả lại, chủ yếu là ta không muốn em bị tên chết toi này sàm sỡ!” Hoa Tiểu Quất nói rất là hợp lý hợp tình, chỉ vào Lục Lâm Trạch bên cạnh Thẩm Tam Xuyên, “Ta biết lần trước tên này gạt ta, thật ra hai người còn trong sạch chưa làm gì hết!”
Lục Lâm Trạch: “Ngươi nghĩ sao cũng chẳng quan trọng nữa rồi, chúng ta sẽ lập khế ước ngay sau Tiệc chung Năm nhánh.”
Hoa Tiểu Quất lập tức ngồi sang bên kia của Thẩm Tam Xuyên, khuyên rất tận tình: “Tiểu Xuyên Nhi, chưa về nhà chồng thì đừng trao thân vội. Đàn ông thằng nào chả thế, một khi có được thân thể em, hắn sẽ không biết quý trọng em nữa đâu! Tên này nhác trông đã biết là hạng cao thủ tình trường, em phải bảo vệ bản thân kỹ vào, nghe ta đi!”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Mất zin rồi, quan trọng là lần đầu anh chàng còn chủ động nữa chứ. Giờ hỏi, chắc chắn anh chàng sẽ đáp là hối hận! Hối hận lắm!!!
Hoa Tiểu Quất thấy Thẩm Tam Xuyên không phản bác, thì nôn nóng nhìn anh chàng, tự dưng thấp thỏm hỏi: “Chắc em chưa… chẳng lẽ là rồi…
“Lục Lâm Trạch, ngươi dám vấy bẩn Tiểu Xuyên Nhi tốt tính đáng yêu nhường này! Ngươi có còn là con người nữa không?!”
Lục Lâm Trạch: “Không.”
Hoa Tiểu Quất: “Trơ trẽn!”
Lục Lâm Trạch: “Quá khen.”
Hoa Tiểu Quất: “A a a a a a, điên lắm rồi nhá! Tiểu Xuyên Nhi thanh thoát không dính khói lửa trần tục thế này, mà lại bị ngươi…”
Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “Tốt nhất là huynh nên có việc đứng đắn cần bàn với chúng ta, không thì mời về cho.”
Hoa Tiểu Quất ấm ức nức nở: “Có có có chứ, nhưng mà… ờ ừm, hai người có cảm thấy Thương Vân của Đài Yên Vân khang khác ngày xưa không?”
Ồ? Quả nhiên không chỉ mình họ thấy thế!
Thẩm Tam Xuyên hỏi ngược lại: “Khác nhau thế nào?”
“Như đổi qua người khác á, thoạt trông phúc hậu vô hại, nhưng thật ra còn ranh ma nhiều mánh lới hơn xưa… Ta tới để nhắc nhở hai người, ta thấy người của hắn có tiếp xúc với Thủ Tịch bên hai người đó!”
“Ý huynh là Nhan Hoán Chu à?”
Hoa Tiểu Quất gật đầu: “Ừ Ừ, lần này đám đệ tử của Ải Phong Nguyệt bên em cũng đang thi tuyển chức Thủ Tịch đúng không, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn Tiểu Xuyên Nhi của ta sẽ được chọn rồi! Nhưng mà, Tiểu Xuyên Nhi, em chính trực như thế, ngộ nhỡ bị kẻ khác giở âm mưu quỷ kế… Tóm lại là, đừng khinh địch quá, cần ta giúp gì thì cứ nói, ta chắc chắn sẽ đứng về phía em!”
“Đa tạ đã nhắc nhở.”
“Đúng rồi, bên em dựng cái kết giới to thế làm gì?”
“Chuyện này không liên quan đến huynh.”
“Tiểu Xuyên Nhi, em vẫn không coi ta như người một nhà sao!!!”
“… Lại chả.”
…
Hôm sau, Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa có động thái gì, bốn môn phái tu tiên lớn còn lại đều đã đạt được thành tích khá khẩm. Mọi người không khỏi sốt ruột, nhưng Thẩm Tam Xuyên vẫn dửng dưng như thường.
Tân Thần của Các Xuân Thu còn mang theo một con sói Xích Huyết, nũng nịu chạy ra trước cửa nhà họ để khoe khoang.
Tới tối, Vi Hàm Dạ của Cổng Phá Trần đến tận nơi tìm Thẩm Tam Xuyên. Chàng ta không nói gì nhiều, chỉ thông báo với Thẩm Tam Xuyên hiện tại tất cả tiên môn đã săn được bao nhiêu sói Xích Huyết, rồi bảo tạm thời phe mình nhiều nhất, hỏi Thẩm Tam Xuyên cần bao nhiêu con, chàng ta có thể gửi qua luôn cho.
Thẩm Tam Xuyên từ chối ý tốt của Vi Hàm Dạ.
“Thẩm huynh có suy tính riêng rồi sao?”
“Ừ, cho nên Vi huynh không cần lo lắng đâu.”
Vi Hàm Dạ cũng không nài ép anh chàng, chỉ cười nói: “Vậy ta xin rửa mắt mong chờ.”
…
Đầu ngày thứ ba, tất cả mọi người thuộc Ải Phong Nguyệt thức dậy trong căn cứ đều nghe thấy tiếng sói tru vọng ra từ kết giới, quan trọng là tiếng này chắc chắn không chỉ của một hai con…
Mọi người đều ngỡ ngàng chạy qua kết giới xem thử. Ối dồi, cao xanh ơi, sốc lòi con mắt!!! Bên trong kết giới đầy lúc nhúc loạn cào cào, phải đến cả mấy trăm con sói Xích Huyết, sao làm được hay vậy?! Chọc hết ổ sói khắp dãy Cổ Xuyên Giang sao?
Trong bốn môn phái lớn còn lại, nghe nói Cổng Phá Trần săn được nhiều nhất mà cũng chưa đến trăm con, số lượng trong kết giới này phải 5-600 con là ít, vậy chẳng phải nằm không cũng thắng rồi sao?
Mọi người kinh ngạc nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Thẩm… Thẩm sư đệ, chỉ một đêm thôi… sao đệ làm được vậy?”
Rõ ràng hôm qua chỉ có một con được tặng miễn phí thôi mà?!
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Ít nhiều cũng là nhờ các sư huynh sư tỷ hợp sức dựng nên kết giới, chứ không chỉ bằng sức của mình đệ, e không làm nổi được.”
Thật ra phương pháp cũng không khó, có điều chắc chỉ mình anh chàng làm được thôi. Tối qua anh chàng đã vung 2000 điểm tích lũy, quay ra gần trăm con yêu linh nhép cấp R, sau đó… quả nhiên làm lũ sói Xích Huyết khắp núi thèm nhỏ dãi. Kiểu động vật sinh sống theo bầy đàn như sói, đi săn là thích kéo cả lô cả lốc theo. Suốt đêm qua, anh chàng đã dụ bắt được chừng này! Về cơ bản anh chàng cũng chỉ canh kết giới, ngồi mát ăn bát vàng thôi.
May mà chuẩn bị kết giới đủ to từ trước, nhét bao nhiêu là sói Xích Huyết vẫn vừa, kẻo không thật sự chẳng có chỗ để nhốt thật!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, xác suất quay gacha ra rác này làm người ta phát rầu cả người. 2000 điểm tích lũy, ngoài Chúc bạn may mắn lần sau, thì toàn là yêu linh cấp R. Sao bảo tay thối cũng có giới hạn cơ mà, thối gì mà thối vãi!
Đương nhiên, Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng cho sói Xích Huyết ăn yêu linh thật. Lấy chúng dụ sói xong, anh chàng cho hết đống thẻ R vào nhà vườn nội cảnh luôn.
Quả thật anh chàng nên cố gắng kiếm nhiều điểm hơn, kẻo quả biệt thự nhà vườn này không đủ cho lũ thẻ R ở mất!
“Xịn thiệt, không ngờ nhà mình lại giành được chiến thắng trong vòng đầu nhẹ nhàng như thế!”
“Cũng nhờ Thẩm sư đệ cả đấy!”
“Đúng quá rồi chứ lị, nếu không có Thẩm sư đệ, giờ chúng mình còn chẳng săn nổi con nào đâu!”
(“Tay thối cũng có giới hạn”: Câu này em chuyển ngữ thoát ý từ câu “Trẻ em Châu Phi không cần nhiều nước tương đâu” của Thẩm Đằng trong show của Bilibili. Bên Tàu có lời đồn là mẹ bầu ăn nhiều nước tương, hoặc trẻ con ăn nhiều nước tương thì da sẽ bị đen. Chương trình mới hỏi chuyện đấy có thật không. Diễn viên Thẩm Đằng bèn đáp, “Cũng tùy vùng nữa, trẻ em Châu Phi thì không cần nhiều nước tương đâu”. Ở bên Tàu, những người chơi game xui gọi là bộ tộc Châu Phi, tù trưởng Châu Phi vì da họ đen, còn người chơi game luck cao gọi là người châu Âu, vua châu Âu. Câu này nói chung là bảo dù chơi game có xui thì cũng không thể xui quá được.)
…
Nhan Hoán Chu ở đàng xa thấy thế, hậm hực quá chừng. Thật ra hắn đã săn được một ít sói Xích Huyết rồi, nhưng mang đi giấu, cốt để tới cuối mang ra khoe khoang với Thẩm Tam Xuyên và mọi người. Nào ngờ Thẩm Tam Xuyên im hơi lặng tiếng hai hôm trước, đến hôm thứ ba lại lội ngược dòng ngoạn mục như vậy… Thế này thì làm sao hắn nhịn nổi nữa. À, cũng may còn mấy tiếng nữa mới hết ván đấu đầu, hắn ta tuyệt đối không thể để Thẩm Tam Xuyên giành phần thắng dễ dàng vậy được!
Tới tối, tất cả mọi người đều ăn mừng thắng lợi trước ở căn cứ, chỉ mình Nhan Hoán Chu mang theo mấy đứa đệ đi vào kết giới nhốt đầy sói Xích Huyết.
“Nhan Thủ Tịch, chúng ta làm vậy không hay lắm đâu ạ, dầu sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Ải Phong Nguyệt…”
“Sợ thì cút đi cho ta, ta tuyệt đối không thể để Thẩm Tam Xuyên cướp công một mình được!”
“Nhưng mà, phá hỏng kết giới rồi, lỡ lũ sói Xích Huyết hóa điên thì sao…”
“Đến cấp bậc này rồi, chúng bay còn sợ sói Xích Huyết à?”
“Tụi đệ không sợ, nhưng còn bao nhiêu sư đệ sư muội ngoài kia, họ không đối phó được với sói Xích Huyết đâu ạ?”
“Điều ta muốn chính là thế đấy, đợi lúc sư tôn tới nơi, chúng ta có thể nói Thẩm Tam Xuyên không biết suy nghĩ, săn sói Xích Huyết lung tung nên mới gây ra thảm án, dẫn đến thương vong của vô số sư đệ sư muội. Ta muốn xem thử, làm sao nó giữ nổi cái ghế đệ tử thân truyền nữa!”
Dứt lời, Nhan Hoán Chu ra tay phá kết giới, tính thả hết lũ sói Xích Huyết ra.
“Nhan sư huynh, kế hoạch của huynh hay quá nhỉ.”
Nhan Hoán Chu quay đầu lại, thấy Thẩm Tam Xuyên chắp tay sau lưng, nhìn mình với vẻ mặt hững hờ.
Mặt hắn ta lập tức trắng bệch: “Ngươi… Chẳng phải ngươi đang uống rượu ăn mừng với bọn kia ở trong đó sao?”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Đúng vậy, được lời nhắc của ngươi, nên ta kéo mọi người tới xem kịch vui cả rồi, đỡ để lát nữa ngươi lại chối đây đẩy.”
Anh chàng thờ ơ búng tay một cái, màn chắn trong suốt đằng sau hạ xuống, tất cả đệ tử tham gia thi của Ải Phong Nguyệt đều đứng đằng sau tấm chắn, quả thực như màn che được kéo lên vậy.
Mọi người đều nhìn Nhan Hoán Chu với vẻ mặt tức giận. Thân là Thủ Tịch, hắn chẳng những không muốn giúp Ải Phong Nguyệt giành được thành tích cao, mà còn định hãm hại mọi người để vu oan cho Thẩm Sư đệ!
“Ngươi! Cái thứ tiểu nhân nhà ngươi, còn lừa mọi người đến đây nữa…”
“Kẻ tiểu nhân phải là ngươi mới đúng. Hơn nữa đây cũng đâu phải lần đầu ngươi bán đứng đồng môn.” Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng nói, “Dạo ở núi tuyết, chính tay ngươi đã đẩy ta và Lục sư đệ xuống vực thẳm, ta vẫn còn nhớ kỹ lắm! Hôm nay mình tính sổ cả đi!”