“Hoang sư huynh, tụi con chỉ giúp người được đến đây thôi, người tự lo lấy thân mình vậy nhé…”
***
Hàn Vãn Lâu nói xong, Lục Lâm Trạch gật đầu, vẻ chờ mong hiện lên trong ánh mắt: “Đúng là tụi con chưa dùng tư thế này bao giờ, để thử coi sao.”
Thử cái đầu bố nhà ông!
Thẩm Tam Xuyên vờ ốm yếu nhưng đồng thời cũng véo mạnh vào lưng Lục Lâm Trạch. Sắc mặt Lục Lâm Trạch vẫn như thường, nhưng hắn lại thầm trở tay nắm lấy ngón tay Thẩm Tam Xuyên, không cho anh chàng cấu lưng mình nữa.
“Hàn trưởng lão, nếu ngồi, thì sư huynh sẽ sướng chứ ạ?”
Hàn Vãn Lâu thấy Lục Lâm Trạch tỏ vẻ hứng thú ra mặt, thì nhiệt tình đề cử ngay: “Tất nhiên rồi, nếu nó yếu quá, thì con có thể đỡ hông nó hộ nó. Cùng lắm thì con vất vả hơn một tẹo, quan trọng là nhìn từ góc độ này, có thể thấy hết biểu cảm của người ta, không sót tẹo nào.”
“Thật vậy ạ? Sư huynh dễ ngại lắm, tới lúc đó huynh ấy chắc chắn sẽ quay đi mất.”
“Tư thế này có một lợi thế nữa là vào sâu hơn, con gắng thể hiện, để thằng nhỏ buộc phải nhìn thẳng vào con ấy!”
“Cách hay ạ!” Lục Lâm Trạch đầy hứng khởi, “Không ngờ Hàn trưởng lão còn chưa lập khế ước, mà lại hiểu biết nhường vậy! Thất kính thất kính!”
Hàn Vãn Lâu ho khan mấy tiếng, trưng ra điệu bộ trưởng bối: “Chưa ăn thịt heo, những chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy bao giờ?”
“Vậy Hàn trưởng lão còn tư thế gì hay, có thể chia sẻ với con không ạ?”
Hàn Vãn Lâu: “Còn nhiều lắm, nhưng mình vừa đi vừa nói đi. Nếu con thấy chưa đủ, bao giờ về Ải Phong Nguyệt ta sẽ cho con mượn quyển “800 chiêu bí mật phòng the” quý báu của mình, đảm bảo sẽ khiến đứa mới nhập môn như con được mở mang tầm mắt, sau này mỗi ngày chơi một thế không trùng luôn!”
Lục Lâm Trạch vui quá thể: “Vậy thì con phải cảm ơn Hàn trưởng lão đã rộng lòng giúp con ạ!”
“Có gì đâu, có gì đâu!”
Thẩm Tam Xuyên im thin thít, bị kẹp giữa hai người nãy giờ, mặt đỏ đến độ sắp bốc khói tới nơi!
Rốt cuộc hai cha nội này đang nói mấy từ ngữ răm mặn gì vậy!!!
Không còn có quá nhiều quán xá mở giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, ba người cũng chẳng kén cá chọn canh, họ lựa bừa một quán trọ làm địa điểm nghỉ ngơi, thuê hai gian phòng.
Thẩm Tam Xuyên vào phòng là đóng cửa lại ngay, sau đấy hơi gượng gạo bảo: “Hai người hợp nhau thật đấy, bàn cái chuyện kia mà cũng lâu la vậy được!”
Lục Lâm Trạch: “Sư huynh hiểu lầm rồi, chủ yếu là phải giữ Hàn trưởng lão lại, nên đệ mới cố ý nói dài dai, không là ngài ấy lại tính chuyện đi tìm sư tôn mất.”
Thẩm Tam Xuyên tỏ vẻ không tin: “Thật à?”
Lục Lâm Trạch gật đầu đầy thành khẩn: “Thật lắm luôn đấy ạ! Nhưng vốn quý nhất của con người là tấm lòng hiếu học, không biết gì thì chớ tự phụ, đã biết rồi cũng không được kiêu căng. Nên sau này về môn phái đệ vẫn cần nghiên cứu cuốn sách kia ngay!”
Mặt Thẩm Tam Xuyên lập tức đỏ phừng phừng: “Đệ…”
Sao em có thể nhắc đến chuyện vô liêm sỉ đấy một cách nghiêm trang, đường hoàng như vậy hả em???
Lục Lâm Trạch mỉm cười mà rằng: “Đâu cũng giúp sư huynh kiếm thêm nhiều điểm mà ạ?
“Đúng rồi, hôm nay mình thử tư thế ngồi nhé? Hàn trưởng lão đề cử dữ lắm.”
“Cút!”
Bình tâm lại xong, Thẩm Tam Xuyên chuyển qua chuyện khác: “Giờ mình nên làm gì đây, chẳng lẽ cứ kéo theo Hàn trưởng lão suốt ngày mai à?”
“Hay là cho A Lam về báo tin… Không được, có sư tôn ở đấy, A Lam xuất hiện thì không hay lắm…” Lục Lâm Trạch vuốt cằm, “Hoặc là để phu xe về trước? Mai mình cứ thong thả về sau?”
Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “Hình như đệ quên mất Hàn trưởng lão biết cưỡi kiếm bay à… Vả lại, đệ bảo phu xe về báo với Hoang sư huynh là Hàn trưởng lão tới tìm sư tôn, e là với cái tính của Hoang sư huynh, biết đâu ổng lại làm gì quá đáng với sư tôn ngay trước mặt Hàn trưởng lão…”
Lục Lâm Trạch dạo bước một vòng quanh phòng: “Hay là mình chuốc cho ngài ấy say, để ngài ấy ngủ cả ngày?”
“Cách này cũng đáng thử đấy, nhưng tửu lượng của sư đệ thế nào?”
“Cũng được, chưa say bao giờ.”
Thẩm Tam Xuyên vui vẻ nói: “Ta đang đóng vai người bệnh, không nên nhậu nhẹt, đệ đi đi!”
Lục Lâm Trạch gật đầu đồng ý: “Cũng được, tiện thể giao lưu thêm.”
Dứt lời, hắn bỏ đi. Thẩm Tam Xuyên chưa nhận ra ai đấy bảo giao lưu là giao lưu chuyện gì ngay. Thật ra nói đi cũng phải nói lại, Hàn trưởng lão số khổ ghê. Bao nhiêu năm ròng, ngài vẫn luôn công khai yêu thầm sư tôn, ngày nào cũng nâng sư đệ như nâng trứng, có gì tốt đều mang sang các Lâm Uyên Thủy hết, nói ba câu thì không rời nổi hai chữ “Lũng Cảnh”. Nếu ngài ấy biết sư tôn bị Hoang Tịch đối xử như vậy…
Không được không được, tuy hơi có lỗi với Hàn trưởng lão, nhưng vẫn không thể để ngài ấy phát hiện ra chuyện này được!
Tầm rạng sáng, có người gõ cửa phòng của Thẩm Tam Xuyên. Thẩm Tam Xuyên đứng dậy ra mở cửa. Ẹc, mùi rượu ập thẳng vào mặt, Hàn Vãn Lâu bình tĩnh giao Lục Lâm Trạch xỉn quắc cần câu cho Thẩm Tam Xuyên: “Thằng nhỏ Lâm Trạch nhậu không giỏi lắm, nốc mấy bình rượu của người phàm mà đã nằm sấp rồi.”
Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc, đỡ Lục Lâm Trạch nồng nặc mùi rượu: “Đệ ấy nói với con là mình chưa say bao giờ mà…”
Hàn Vãn Lâu lắc đầu đáp: “Nó cũng bảo ta nó chưa say bao giờ, sau đấy ta mới phát hiện đó là vì trước kia dịp nào nó cũng chỉ uống một chén thôi… Nhưng nó có vẻ hiếu học thật đấy, khiêm tốn thỉnh giáo ta rất nhiều mánh lới phòng the, đều lấy tiền đề là con phải sướng. Chẹp, Tam Xuyên con có số hưởng rồi!”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
“Khuya rồi, ta về phòng ngủ trước đây, hai đứa cũng nghỉ ngơi cho sớm đi.”
“Đa, đa tạ Hàn trưởng lão.”
…
Thấy Hàn trưởng lão đi rồi, Thẩm Tam Xuyên bất đắc dĩ đỡ Lục Lâm Trạch say khướt lên giường: “Biết thế thà mình tự đi còn hơn!”
Lục Lâm Trạch xỉn quắc cần câu, gian nan hé mắt ra. Vừa thấy Thẩm Tam Xuyên ở trước mặt mình, hắn vô thức dang hai tay làm nũng: “Sư huynh, ôm cái nào!”
“Người đệ toàn mùi rượu thôi, ngoan ngoãn cho ta!”
Lục Lâm Trạch ấm ức buồn tủi: “Dữ quá.”
Thẩm Tam Xuyên xắn ống tay áo lên, đứng ở mép giường, bắt đầu c ởi quần áo cho Lục Lâm Trạch: “Say mèm thì đừng có mà làm nũng nữa, ta chuẩn bị nước cho đệ, tắm rồi mau đi ngủ đi.”
Lục Lâm Trạch nhìn cái tay đang cở i quần áo của mình, rồi lại ngây thơ ngơ ngác ngắm Thẩm Tam Xuyên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Sư huynh…”
“Lại sao nữa?”
“Thích huynh lắm.”
Động tác tay của Thẩm Tam Xuyên hơi khựng lại, tim anh chàng lập tức đập thình thịch rõ to, không uống rượu mà mặt ửng hồng, “… Biết rồi, biết rồi, đừng nói nữa.”
“Vậy thơm cái nha?”
Thẩm Tam Xuyên vốn định từ chối, nhưng ánh mắt chờ mong của sư đệ cũng đáng yêu, nên anh chàng đặt một cái hôn rất khẽ lên trán ai kia.
Lục Lâm Trạch ngẩn người, sau đấy quay đi như đang ngượng: “Thích huynh lắm, hức, thật sự rất rất là thích…”
Cái tên này, bình thường thì ngầu lắm, sao say rồi lại đáng yêu thẳng thắn bất ngờ vậy? Quả thực y như trẻ con ấy!
“Được rồi, đệ đừng quấy nữa, nằm thẳng ra để ta lau người cho nào.”
Thẩm Tam Xuyên ấn Lục Lâm Trạch duỗi thẳng người, nào ngờ lại thấy Lục Lâm Trạch che mắt bằng mu bàn tay, cả đôi tai cũng đỏ lựng.
Biểu cảm ngượng ngùng hiếm hoi này đúng là làm người ta phải rung rinh á!
Đầu Thẩm Tam Xuyên nóng lên, anh chàng cúi đầu hôn hắn, nào ngờ lại bị ai đó đè chặt gáy ngay.
“Đệ không để huynh chạy thoát đâu…”
…
Sáng hôm sau, Lục Lâm Trạch tươi tỉnh đẩy cửa đi ra, xuống lầu lấy đồ ăn sáng rồi quay về phòng mình.
“Sư huynh, mau dậy đi, tối qua mệt vậy rồi, huynh ăn một chút cho lại sức nhé.”
Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa dậy nổi, giờ anh chàng còn chẳng muốn động cựa nữa.
“Ta không ăn!”
“Đừng nóng mà, lỗi tại đệ hết, lần sau đệ không say nữa đâu, đệ hứa đấy!”
Ôi, lời đàn ông nói, toàn dối gian thôi!
Lục Lâm Trạch nhặt những món quần áo vung vãi trên sàn lên: “Nào, để đệ mặc quần áo giúp sư huynh. Lúc xuống lầu lấy đồ ăn sáng, đệ thấy Hàn trưởng lão đã ngồi uống trà dưới đấy rồi. Nếu hai đứa mình rầy rà chút nữa, chắc chắn ngài ấy sẽ lên lầu tìm chúng ta. Để ngài ấy thấy huynh không mặc gì thì không hay đâu.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy, đành phải miễn cưỡng ngồi dậy, dấu hôn và dấu răng trên người lại thêm cả đống.
Anh chàng cầm quần áo từ tay Lục Lâm Trạch: “Ta tự mặc được.”
Lục Lâm Trạch cười, cũng không ép anh chàng, mà đi qua chỗ khác đổ nước rửa mặt cho Thẩm Tam Xuyên: “Đệ nghĩ rồi, lát mình cứ đi lòng vòng ngoại ô mấy lần, nếu bị Hàn trưởng lão phát hiện, thì đến huyện Sùng Phùng mình lại lượn thêm mấy lượt. Hôm nay huyện Sùng Phùng tổ chức ngày hội đặc biệt hằng năm, tối nay sẽ náo nhiệt lắm, biết đâu lại cản được Hàn trưởng lão.”
Thẩm Tam Xuyên vừa mặc đồ, vừa tò mò hỏi: “Ngày hội đặc biệt gì?”
“Tên huyện Sùng Phùng là một cách chơi chữ. Vậy nên dân địa phương vẫn đồn nhau rằng, chỉ cần có thể tìm thấy người yêu hoặc bạn bè mình từng xa cách, thì sau này sẽ được bên nhau trọn đời, mãi mãi không chia lìa. Nên cứ đến dịp này hàng năm, là lại có rất nhiều khách năm châu bốn bể đến huyện Sùng Phùng tìm bạn thân, bạn đời xa cách của mình, chờ mong được bên nhau suốt kiếp.”
(Sùng Phùng崇逢 bính âm chóng féng, gần âm với Trùng phùng重逢 bính âm zhòng féng, nghĩa là gặp lại sau khi chia cách.)
Thẩm Tam Xuyên nghĩ đến lời Lục Lâm Trạch từng nói. Hoang Tịch có rất nhiều chỗ ở, nhưng nơi ổng thích nhất là huyện Sùng Phùng, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này ư? Ngẫm đến đây, anh chàng đột nhiên thấu hiểu tại sao Hoang Tịch lại đưa ra cái hẹn ba ngày.
Đó là chấp niệm được ăn cả ngã về không của gã với sư tôn.
Sau đấy, dưới sự thúc giục của Hàn Vãn Lâu, họ lên xe ngựa, bắt đầu chạy về hướng huyện Sùng Phùng. Dọc đường họ tán dóc tỉ tê rất hăng say, nhưng rõ ràng chuyến này chỉ mất nửa ngày, mà qua giờ trưa vẫn chưa tới đích.
Hàn Vãn Lâu kéo rèm xe ra, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói: “Ban nay ta trông ra, hình như cũng thấy cái cây này.”
Lục Lâm Trạch: “Cây nào mà chả từa tựa nhau ạ…”
Hàn Vãn Lâu: “Đâu, đây là cây liền cành, một đực một cái. Cây kiểu này hiếm lắm, nên ta có để ý mấy lần. Chẳng lý nào lại có thêm một cái cây y hệt thế giữa đường được? Hay là phu xe lạc đường, đi lòng vòng rồi?”
(Cây liền cành: hai cây sống cạnh nhau rồi cành thân quấn lấy nhau thường gọi là cây liền cành.)
ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi-78-0
Thẩm Tam Xuyên hơi căng thẳng nhìn về phía Lục Lâm Trạch, Lục Lâm Trạch lại cầm tay anh chàng, vẫn giữ nét mặt thản nhiên: “Để con hỏi phu xe ạ!”
Sau đấy hắn thò đầu ra dặn dò phu xe vài câu, rồi quay lại thưa: “Phu xe bảo sắp đến huyện Sùng Phùng rồi ạ.”
Hàn Vãn Lâu gật đầu: “Vậy là tốt rồi, chắc có thể ăn bữa tối chung với Lũng Cảnh đây. Hiếm lắm mới được một chuyến ra ngoài, hẳn đệ ấy sẽ không lấy cớ tích cốc để từ chối ta nữa đâu nhỉ.”
Thẩm Tam Xuyên thấy Hàn Vãn Lâu khắc khoải nhớ thương thế, thì không nhịn nổi, bèn hỏi: “Hàn trưởng lão, nghe nói trước kia người từng suýt lập khế ước với sư tôn… Bao năm đã qua, người vẫn muốn thành đôi với sư tôn ư?”
Không ngờ cậu học trò cưng của Lũng Cảnh lại hỏi mình câu này, Hàn Vãn Lâu tự dưng thấy hơi khó trả lời. Một lúc sau, ngài mới chậm rãi nói: “Nếu bảo không muốn, thì là nói dối. Nhưng chừng đó thời gian, khát khao của ta đã phai nhạt rồi. Có thể ở bên cạnh đệ ấy với tư cách anh em chung môn phái như bây giờ là tốt lắm rồi…
“Hơn nữa… tuy không muốn thừa nhận, nhưng ta luôn có cảm giác Lũng Cảnh đã có người mình thích… Ta không biết kẻ đó là ai, nhưng chắc chắn Lũng Cảnh phải thích hắn vô cùng, không chứa nổi người khác trong tim nữa! Ngày xưa, sở dĩ đệ ấy đồng ý lập khế ước với ta, có lẽ cũng là vì muốn quên đi kẻ kia! Hừ, tên khốn kiếp ấy nhất định đã phụ lòng Lũng Cảnh. Nếu không thế, sao hắn lại bắt Lũng Cảnh đợi suốt trăm năm không có kết quả, thậm chí còn chưa từng nhắc đến nhau bao giờ!”
Hàn Vãn Lâu bẻ khớp tay, ngón tay phát ra những tiếng răng rắc: “Để ta biết thằng đó là ai, ta nhất định phải đánh cho nó răng rơi liểng xiểng! Dám đối xử với Lũng Cảnh nhà ta như vậy! Đúng là tội ác tày trời, không thể dung thứ, chết cũng không tiếc!!!”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Hoang sư huynh, tụi con chỉ có thể giúp người đến đây thôi, người tự lo lấy thân mình vậy nhé……