Sự tích Thiên Lũng Cảnh một mình một kiếm tiêu diệt toàn bộ Núi Phù Linh đã truyền khắp năm nhánh Thần Phong. Đám người tu tiên tới Ải Phong Nguyệt để chiêm ngưỡng phong thái của Vu Nguyệt Thượng nhân càng ngày càng tăng, gần như sắp đạp vỡ ngưỡng cửa môn phái. Nhưng Ải Phong Nguyệt chỉ lấy lý do Chưởng môn chưa về để từ chối các ngả, khiến nhiều bên vui vẻ đến nhà, thất vọng trở ra.
Lúc đó, giới Tu chân chẳng thèm quan tâm chân tướng Vu Nguyệt Thượng nhân rửa sạch Núi Phù Linh là gì. Tiên Ma đối lập, đối thủ tồn tại đã là một tội ác. Mọi người chỉ vỗ tay vui mừng trước hành động của Vu Nguyệt Thượng nhân, công nhận Vu Nguyệt Thượng nhân là tấm gương sáng cho các tiên sư, danh hiệu người đứng đầu năm nhánh Thần Phong cũng được sáng lập trong một đêm.
Nhưng dù thế, nội bộ Ải Phong Nguyệt vẫn chẳng vui nổi, ai nấy đều rầu rĩ vì sự hy sinh của Hoang Tịch. Ngoài kia hồ hởi phấn khởi, quỳ bái lạy lục, bên trong thì trầm lắng buồn thương, thở dài sầu não…
Nhiều ngày nay, Vạn Trọng Sơn cũng chẳng có lòng dạ nào hướng dẫn đệ tử mới. Dầu gì anh ta cũng tận mắt chứng kiến Hoang sư huynh hy sinh để cứu mọi người. Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cặp mắt kính dày cui của anh ta lại phủ một lớp sương trắng. Giờ phút này, anh ta đang ngồi ngoài cửa núi lau kính, bỗng nhiên bị ai đấy vỗ vai. Anh ta quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Hạ Phong buồn bã ra mặt đứng đằng sau mình.
“Lâm sư huynh, tìm đệ có việc gì ạ?”
“Dạo này đệ toàn đứng ở cửa núi, đang đợi Chưởng môn sư tôn về đấy à?”
“… Dạ.” Vạn Trọng Sơn đeo kính lên, “Sư tôn nhất định sẽ mang hài cốt của Hoang sư huynh về ạ. Ngày xưa đệ có chút hiểu lầm với Hoang sư huynh, giờ tuy đã muộn, nhưng đệ vẫn muốn làm người đầu tiên xin lỗi huynh ấy!”
“Trước kia ta cũng từng có lỗi với Hoang Tịch, không ngờ đệ ấy lại xả thân cứu giúp… Nếu đệ ấy có thể trở về, ta xin cam tâm tình nguyện chắp tay nhường lại chức Thủ tịch.”
Không ngờ Lâm Hạ Phong cũng đang đợi Chưởng môn sư tôn đưa Hoang sư huynh về như mình, Vạn Trọng Sơn không khỏi thở dài. Anh ta muốn nói gì đó, rồi lại không nói nổi, hai người bèn lẳng lặng đứng đó.
Chẳng rõ bao lâu đã qua, họ thấy hai hình bóng quen thuộc trở về từ phía chân trời. Ánh chiều tà khắc lên bóng dáng hai người, vàng kim rực rỡ, tựa như mộng ảo vậy!
Vạn Trọng Sơn tháo kính xuống, dụi mắt rồi ngỡ ngàng hỏi Lâm Hạ Phong với vẻ khó tin: “Lâm sư huynh, chắc đệ nhớ Hoang sư huynh quá, nên ban nãy hình như, hình như nhìn thấy huynh ấy quay về ạ?”
Lâm Hạ Phong giật mình nhìn anh ta: “Đệ cũng thấy à? Ta còn tưởng mình bị ảo giác cơ!”
Hai người còn đang kinh ngạc, thì tiếng reo mừng như sắp phát khóc của đệ tử đứng canh dưới chân núi cũng vọng lên: “Chưởng môn, Chưởng môn sư tôn và Hoang sư huynh đã về rồi! Họ về cùng với nhau!”
“Hoang sư huynh kìa! Hoang sư huynh không chết!”
“Hoang sư huynh! Hoang sư huynh về rồi!”
…
Vạn Trọng Sơn và Lâm Hạ Phong nghe thấy tiếng hoan hô dưới chân núi thì liếc nhau, hoàn toàn không giấu nổi niềm vui lúc này. Họ ăn ý phi thân xuống núi đón Thiên Lũng Cảnh và Hoang Tịch chiến thắng trở về!
Khi hai người lao tới chân núi, họ thấy Hoang Tịch đang được đông đảo đệ tử vây quanh!
Gã cười vô cùng rạng rỡ.
Ban đầu Vạn Trọng Sơn đứng ngây tại chỗ một lát, sau đấy mới bước lên ôm đầu Hoang Tịch, trợn tròn mắt nhìn trên dưới trái phải thật cẩn thận. Hoang Tịch giật mình vì động tác của anh ta, đứng sững không nhúc nhích, đôi gò má gầy gò cũng bị bóp phị ra.
“Lâm sư huynh, mau đến xem, Hoang sư huynh về thật này, là huynh ấy thật đó! Hoang sư huynh sống nhăn răng nè!” Vạn Trọng Sơn vui đến nỗi nước mắt tèm lem, nhưng anh ta cũng chẳng lau, cứ ôm Hoang Tịch quyết không chịu rời!
Hoang Tịch chưa kịp lên tiếng, Lâm Hạ Phong cũng chạy tới, ôm eo gã òa khóc: “Ranh con chết tiệt, ta tưởng đệ đã đi đời nhà ma, còn tính lập mộ cho đệ đó!!! Ban nãy ta với Trọng Sơn đang định đi tìm mảnh đất phong thủy tốt cho đệ, thế mà đệ lại về, đệ còn biết mà về!!! Sao đệ không đợi bọn ta đắp mồ xong cho đệ hẵng về!!!”
Vạn Trọng Sơn cũng gào khóc tức tưởi nói: “Sư huynh, rõ ràng đệ thấy huynh bị lũ mắc dịch kia chém đầu, sao giờ đã lành lặn như không rồi, rốt cuộc là sao vậy ạ?!”
Hoang Tịch bị hai người ôm chặt cứng, bất đắc dĩ giãy giụa nói: “Ta cũng không rõ lắm, tỉnh lại thì thấy mỗi sư tôn, ừm… có lẽ tất cả chỉ là ảnh ảo do bè lũ tu ma bịa đặt. May mà sư tôn tới cứu ta! Hai người, lỏng tay ra đi… ta sắp tắt thở rồi!”
Bấy giờ hai kẻ đang khóc lóc thảm thiết mới để ý thấy Vu Nguyệt Thượng nhân đứng bên cạnh mình. Họ cuống quít buông tay ra, hành lễ với Thiên Lũng Cảnh: “Bái kiến Chưởng môn sư tôn!”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu nhẹ, hơi mỏi mệt nói: “Ta về các Lâm Uyên Thủy trước, các con đừng chơi muộn quá.”
“A! Chờ chút ạ, sư tôn, con về với người…”
Hoang Tịch còn chưa nói xong thì đã bị đông đảo sư huynh đệ khiêng lên, mọi người đều hồ hởi phấn khởi hò hét: “Chưởng môn sư tôn đã cho phép rồi, đằng ấy còn định chuồn à, chuẩn bị tinh thần để các anh em chuốc say đi nhé ha ha ha ha ha!”
“Ấy, chờ đã, mấy người thả ta xuống trước đi!”
…
Tối nay quán rượu của Ải Phong Nguyệt rộng cửa, cung cấp rượu tiên bất tận!
Khá nhiều sư huynh đệ từng có xích mích với Hoang Tịch đều mượn rượu tới xin lỗi gã. Họ nói lúc trước mình ghen tỵ vì gã được làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư tôn nên mới cố ý gây sự. Nào ngờ Hoang Tịch lại liều mạng bảo vệ mọi người, nên sau vụ ấy họ đều vô cùng hổ thẹn!
Hoang Tịch cũng chẳng để tâm, ai tới phạt rượu kính gã, gã đều siêu nể tình nốc cạn! Mãi đến lúc Lâm Hạ Phong cổ đỏ gay nói muốn nhường chức Thủ Tịch cho Hoang Tịch, gã mới cuống quít từ chối. Lâm Hạ Phong cũng bướng, nói nếu Hoang Tịch không cần, thì anh ta cũng chả ngồi cái ghế đầu này nữa, tự thấy mình không đủ tư cách! Cuối cùng anh ta nức nở tức tưởi nốc lắm rượu quá ngất đi vì say, còn bị các sư huynh đệ cười nhạo một trận!
Nhậu quá nửa đêm, ai nấy đều xỉn quắc cần câu, Hoang Tịch mới nhân cơ hội này tẩu thoát. Gã đứng ngoài hóng gió một lát, cảm thấy mùi rượu trên người bay bớt thì mới nghiêng ngả lảo đảo trở về các Lâm Uyên Thủy…
Hoang Tịch về đến các Lâm Uyên Thủy. Có lẽ còn chưa tỉnh hẳn cơn say, hơi cồn tưới gan, gã đẩy thẳng cửa vào phòng ngủ của Vu Nguyệt Thượng nhân.
“Sư tôn, đồ nhi đã về rồi ạ.”
Thiên Lũng Cảnh vốn đang nhắm mắt ngồi thiền, nghe thấy tiếng gọi này thì đứng dậy đi ra. Nào ngờ y còn chưa kịp thấy rõ kẻ đến là ai, người kia đã bước lên ôm y trước. Y nghe thấy giọng Hoang Tịch đang run nhè nhẹ: “Sư tôn, con mơ một giấc mộng rất chân thực. Con mơ thấy con đã chết rồi, rốt cuộc không thể mở mắt ra nhìn người được nữa…”
Thẩm Tam Xuyên nghĩ thầm: Xem ra trải nghiệm cận kề cái chết không phải là fake. Nhưng truyện tiên hiệp bốc thật, bị rứt tung đầu mà giờ vẫn tung tăng nhảy nhót được. Uổng công lúc đấy anh chàng còn định xách dao đi chém tác giả!
Thiên Lũng Cảnh không nói gì. Thẩm Tam Xuyên có thể cảm giác được y muốn duỗi tay đẩy Hoang Tịch ra, nhưng do dự một thoáng, y lại buông tay xuống.
Đẩy thằng chả ra đi, cu này có lòng riêng với thầy đấy, ôm lâu dễ toi lắm sư tôn! Thẩm Tam Xuyên lo đến độ suýt đưa tay đẩy Hoang Tịch ra hộ y…
Mãi lâu sau, Thiên Lũng Cảnh đột nhiên hỏi: “Nghiệp Liên đã đổi màu từ lâu, sao con lại gạt thầy đây?”
Nghe thấy câu ấy, Hoang Tịch rõ ràng kinh hãi, gã đáp ngay không chút nghĩ suy: “Không mà, sư tôn, nó có đổi màu đâu!”
“Vậy thì, con luyện hóa Nghiệp Liên thành tiên khí bản mệnh của mình từ bao giờ?”
“Con…” Hoang Tịch nghẹn lời, “Con không biết, nhưng con đã cố kìm nén lắm rồi…”
Thời gian trôi qua trong thinh lặng. Hồi sau, gã mượn hơi cồn cẩn thận bày tỏ hết nỗi niềm: “Con yêu một người không nên yêu. Mỗi ngày mỗi đêm, con đều điên cuồng muốn có được người ấy…”
Hơi thở của gã phả vào cần cổ Vu Nguyệt Thượng nhân, nóng bỏng và vương men rượu: “Rõ ràng giơ tay là có thể với tới, nhưng bản thân con biết rõ nhất, con mãi mãi không thể có được người đó! Con chỉ có thể giấu hết vọng tưởng về người này vào trong Nghiệp Liên. Nhưng nó vẫn liên tục nảy sinh không ngừng mỗi ngày… cho đến khi, Nghiệp Liên bị chiếm đầy. Dần dà, Nghiệp Liên bị con luyện hóa, đến chính con cũng không khống chế nổi…”
Giọng Thiên Lũng Cảnh lạnh lẽo, như thể đang nói đến một chuyện không liên quan tới mình: “Con không nên yêu người này.”
Hoang Tịch khựng lại, sau đấy cười khổ: “Sư tôn, người thậm chí còn không biết người ấy là ai, vì sao…”
Thiên Lũng Cảnh đẩy Hoang Tịch ra, ánh mắt y như đang nhìn một kẻ xa lạ: “Là ai cũng không quan trọng, thân là đệ tử thân truyền của ta, sao có thể đắm chìm trong dục vọng ái tình? Nếu con không thể quên đi tình cảm này, thì cũng không xứng làm đồ đệ của ta nữa.”
Thẩm Tam Xuyên: Sư tôn anh nói đúng lắm, anh Hoang à, tình yêu trần thế chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của anh!
Huống chi, sư tôn anh vất vả lắm mới cứu sống được anh, đương nhiên không muốn anh gặp chuyện rồi! Nếu anh biết được thầy anh phải trả cái giá đắt thế nào để cứu anh…
Một thoáng đen tối hiện lên trong mắt Hoang Tịch: “Người muốn con, quên đi tình cảm này ư?”
Thiên Lũng Cảnh không vui chẳng giận: “Chặt đứt tơ tình, quên hết tất cả. Nếu không làm được, ta sẽ trục xuất con khỏi sư môn.”
“… Sư tôn, vì sao người lại nhẫn tâm như thế?” Hoang Tịch ngẩng đầu, hơi hoảng hốt hoang mang nhìn về phía Thiên Lũng Cảnh. Giọng gã cũng nhất thời trở nên nghẹn ngào, “Con chỉ muốn giấu tình yêu ấy xuống tận đáy lòng, con chỉ muốn yên lặng nhìn người ấy từ xa, không dám hy vọng xa vời được đáp lại, vậy cũng không được sao?”
“Không được.”
Thẩm Tam Xuyên: Thôi toang toang toang. Với cái tính phản nghịch của Hoang Tịch, 100% gã sẽ không nghe lời Vu Nguyệt Thượng nhân. Triền Tình Ti mà phát tác thì anh cu này sẽ đau hơn cả chết…
Lúc ấy Thiên Nguyệt lão lão đã bảo rồi, tuy Triền Tình Ti không có thuốc chữa, nhưng chỉ cần thôi yêu là được. Làm thế, có lẽ Triền Tình Ti sẽ không phát tác, nhưng một khi động tình, hậu quả ắt khôn lường!
“Con hiểu rồi.” Hoang Tịch gật đầu đờ đẫn như khúc gỗ, giọng ngập tràn thất vọng, “Người vốn chẳng hề có trái tim, không thể hiểu được yêu một người là gì.”
Thẩm Tam Xuyên: Anh thì hiểu cái con kiu! Sư tôn anh đang cứu anh đấy! Anh không quên được mối tình này thì đừng hòng thoát khỏi xiềng xích của Triền Tình Ti!
Hoang Tịch vừa cất lời, từng sợi tơ sen màu đen bỗng xuất hiện quanh người gã, như thể tỏa ra từ trong thân thể gã. Ngay sau đó đôi mắt gã biến thành màu đen, những sợi tơ sen đen tựa như muôn vàn dây nhợ sắc bén, quấn chặt người gã lại. Hoang Tịch tự dưng bị quấn trong tơ sen, giây tiếp theo, gã ngã nhào ra đất. Tơ sen ở họng gã như móng vuốt ma quỷ, siết chặt kéo xuống, da gã lập tức sung huyết chỉ trong chớp mắt…
Thẩm Tam Xuyên thầm cả kinh: Chết mẹ, sao quả Triền Tình Ti này bảo tới là tới liền vậy?!
Thiên Lũng Cảnh muốn sang giúp gã, nhưng y vừa tới gần là Triền Tình Ti lại càng sinh trưởng điên cuồng. Y nhíu mày, ánh chớp lóe trong tay, kiếm Uyên Quang xuất hiện tức thì. Y toan huơ kiếm chém Triền Tình Ti, lũ tơ sen lại leo lên Uyên Quang, hấp thụ ánh sáng của Uyên Quang, dù đứt gãy vẫn có thể quấn tiếp… Không ngờ đến cả kiếm Uyên Quang cũng không thể ngăn chúng lại?!
Thẩm Tam Xuyên: Uyên Quang được tung hô là chém ngọt cả tool hack mà còn bó tay với thứ quái quỷ này ư?!
“… Sư tôn, con đau quá, sư tôn…”
Thiên Lũng Cảnh lạnh lùng nói: “Đừng nhớ tới người kia nữa!”
“Con… con không thể, sư tôn…” Hoang Tịch cuộn tròn trên mặt đất, Triền Tình Ti trong cơ thể không ngừng tỏa ra, “Con không thể quên được, chỉ cần con còn sống… thì không thể dừng nhớ thương…”
Thiên Lũng Cảnh thấy Hoang Tịch nhất quyết không chịu thì rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nói: “Triền Tình Ti của Nghiệp Liên không có thuốc giải, nếu con không chịu quên, thì chỉ còn cách sống không bằng chết…”
“Không… không phải, sư tôn… nếu con quên đi, thì mới thực sự là sống không bằng chết…”
Hoang Tịch cuộn tròn người lại, chậm rãi bò đến trước kiếm Uyên Quang của Thiên Lũng Cảnh: “Nếu sư tôn… đã ghét bỏ đồ nhi…, thì chi bằng… rút kiếm đâm chết đồ nhi đi!”
“Con!” Thiên Lũng Cảnh muốn giật Uyên Quang về, nhưng Hoang Tịch lại cố chấp túm lấy lưỡi kiếm, máu tươi chảy dọc xuống theo lưỡi gươm…
“Gàn bướng hồ đồ!”
Giây tiếp theo, cảnh tượng khiến Thẩm Tam Xuyên hóa đá xuất hiện!
Thiên Lũng Cảnh ngùn ngụt lửa giận đột nhiên túm chặt vạt áo Hoang Tịch, không hề do dự hôn lên môi gã!