Lúc thức dậy, Minh Sơ ngửi thấy hương thuốc mát lạnh, hình như vết thương trên môi đã được thoa thuốc. Y toan ngồi dậy, bỗng cảm giác được có người nằm nghiêng đằng sau mình, còn ôm y say giấc.
Khỏi cần nhìn y cũng biết kẻ đang ôm mình ngủ là ai! Thảo nào người mình lại nóng sực…
Đứa đồ đệ chết toi này, đã thống nhất là qua phòng khác ngủ rồi, giờ lại nhảy thẳng lên giường y!
Y sắp nổi cáu tới nơi, chợt bị ai kia giữ tay, chân cũng bị người đằng sau kẹp cứng, hoàn toàn không động đậy nổi: “Bé cưng đừng quậy nữa. Hôm qua ta hầu hạ em suốt đêm, tắm gội thay quần áo bôi thuốc dỗ em đi ngủ, vất vả lắm mới chợp mắt được một tẹo. Em yên lặng nằm thêm một lát với ta đi!”
Minh Sơ giãy giụa: “Huynh xê ra cho ta, rõ ràng bên cạnh có…”
Hoang Tịch mở con một mắt, bình tĩnh nói: “Em còn lộn xộn, ta sẽ không cầm lòng nổi mà sàm sỡ em đấy.”
Câu này có tác dụng rất tốt, còn hữu hiệu hơn mười câu dỗ dành của gã. Minh Sơ quả nhiên hết dám động cựa, y tựa lưng vào lòng ai đó, cuộn mình trong vòng tay gã.
Hoang Tịch tiếp tục nhắm mắt lại: “Vết thương còn đau không?”
“… Hết đau rồi.”
“Tối qua em làm ta sợ hết hồn. Khi em cắn ta, trông em như thỏ con luống cuống mắt đỏ hoe, tuy dữ nhưng không dám cắn mạnh. Mà sao cắn bản thân em lại như thỏ điên thế, bập một phát xối xả máu me vậy hử?”
Minh Sơ rầu rĩ trả lời: “Ta không muốn làm huynh bị thương.”
“Không muốn làm ta đau, mà làm mình đau thì em rành rọt quá nhỉ?” Hoang Tịch lót cánh tay dưới cổ Minh Sơ, rồi lại cong tay xuống xoa đầu y. Động tác đượm vẻ dịu dàng, nhưng lời gã nói lại không hề thương tiếc, “Lần sau em còn tự làm mình bị thương như thế, ta sẽ trói em lại bằng xích sắt, rồi bắt nạt em đã đời! Đến khi nào em khóc lóc kêu không dám nữa mới thôi!”
“Huynh!” Minh Sơ mặt đỏ lên, “Đúng là đồ mặt trơ trán bóng!”
“Có phải người mới biết ta mặt trơ trán bóng ngày đầu đâu, ta thực sự muốn thật lòng với người, nhưng người không cho ta cơ hội, phải không?”
“Huynh đang nói linh tinh gì thế?!”
Hoang Tịch im lặng một hồi: “Sư tôn, con diễn kịch chung với người bấy lâu, sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.”
Gã ngoắc một lọn tóc của Minh Sơ từ đằng sau: “Trên cõi đời này, chỉ người mới biết con không thể kiểm soát mùi hương của Nghiệp Liên… cũng chẳng thể che giấu nổi. Con khao khát người đến vậy đấy.”
Minh Sơ cắn chặt răng: “… Sư tôn của huynh, vẫn còn nằm trên ngọc Hàn Băng ở biệt viện Sùng Phùng.”
Hoang Tịch cười lắc đầu: “Được, nếu người đã nói vậy, thì xem ra con chỉ có thể làm người xấu thôi.”
“Người xấu gì cơ?”
“Một đại ma đầu như ta, lại đem lòng yêu đồ đệ nhỏ tuổi tuyệt sắc của Tiên Tôn đứng đầu thiên hạ, bắt cóc y về giữ làm của riêng, ngày đêm độc chiếm y trong phòng, phóng túng vô độ… Giả thiết này, cũng không quá đáng với ta đúng không?”
“Huynh dám!”
“Sao ta lại không dám, chẳng phải hiện giờ ta đang làm thế rồi sao?”
Ai kia luôn bình tĩnh cũng phải tức run người. Nhớ lại hồi xưa, mỗi lúc Triền Tình Ti phát tác, đứa đồ đệ hỗn láo này cũng hay cố tình nói mấy câu rất xấu hổ để khích y!
Hoang Tịch đột nhiên xoay người đè lên trên, ép Minh Sơ ở dưới, nhìn đôi mắt đỏ au vì tức của y: “Bé cưng, phản ứng hiện giờ của em, giống hệt Thiên Lũng Cảnh đấy.”
Minh Sơ ngoảnh đi không nhìn gã nữa. Giờ y đã mất hết công lực, chẳng khác gì những lúc Triền Tình Ti phát tác ngày xưa. Nếu kẻ này muốn làm gì y, y cũng chẳng có sức chống trả.
Y đành chấp nhận số phận, nhắm mắt lại.
Hoang Tịch thấy vẻ mặt y như thế, thở dài nói: “Em yên tâm, sao ta có thể bắt nạt một đứa tay mơ còn chưa qua kỳ Luyện Thể. Thật ra ta chỉ dọa em một tẹo, để em không dám làm hại bản thân nữa thôi.”
Minh Sơ trợn tròn mắt, ngỡ ngàng nhìn Hoang Tịch.
Hương sen quanh đây nồng nàn như thế, sao thằng nhỏ có thể… buông tha cho mình được?
Hoang Tịch dịu dàng cười nói: “Bé cưng, chúng ta… bắt đầu lại lần nữa được không?”
Minh Sơ hơi khó hiểu: “Bắt đầu lại lần nữa?”
Hoang Tịch cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán y: “Đúng vậy, bắt đầu lại từ đoạn ta yêu em từ cái nhìn đầu tiên, muốn đối tốt với em, muốn dâng hiến tất cả cho em…
“Em có thể thử chậm rãi yêu ta được không?
“Nói trước nhé, ta lấy kết hôn làm tiền đề đấy! Cực kỳ cực kỳ nghiêm túc luôn!”
Minh Sơ nhìn Hoang Tịch không chớp mắt, từ đầu chí cuối không nói câu nào.
Hoang Tịch đột nhiên đưa tay ra, đầu tiên m ơn trớn mặt y, sau đấy lượn dần xuống: “Nhưng nếu bé cưng có nhu cầu, thì có thể nói với ta, ta sẽ giúp em giải tỏa… Úi cha, đau đau đau, đừng tát vào mặt mà…”
Lời còn chưa dứt, Minh Sơ đã nhận ra tên này lại sờ s0ạng khắp người mình, y vung nắm đấm ngay!
Tính xấu không đổi!!!
…
Trong ảo cảnh Nghiệp Liên, Lục Lâm Trạch cầm máu qua loa cho Thừa Hiên Vương rồi tiện tay khoắng luôn túi tiền của lão, cuối cùng quyết định trổ hết tài nghệ bản thân, tự làm một bữa tiệc ngon khao mọi người.
Hắn mua cả lố đồ ăn ngoài chợ, sau đó cho Tuệ Nhi hết số tiền còn dư, để cô bé cầm đi chia cho những người làm nghề hái củ ấu. Tuệ Nhi chưa từng được thấy nhiều ngân lượng như thế trong đời, cô bé xua tay không dám nhận, nhưng Lục Lâm Trạch rất ngọt miệng, nhất là với phái nữ. Thẩm Tam Xuyên đứng nhìn hai người trò chuyện từ đằng xa, không rõ họ nói gì với nhau, cuối cùng Tuệ Nhi đỏ mặt nhận tiền, còn đưa mấy củ ấu tươi giòn cho Lục Lâm Trạch.
Lục Lâm Trạch tiện tay cất hết đồ ăn tươi sống vào túi Bát Bảo Linh Lung, sau đó dắt Thẩm Tam Xuyên vừa đi vừa bóc vỏ củ ấu. Bóc xong hắn không ăn ngay, mà đút cho Thẩm Tam Xuyên. Vỏ ấu này cưng cứng, nói thật cũng hơi khó bóc, nhưng bóc xong thịt củ lại vừa trắng vừa tươi, thơm ngọt ngon miệng, ăn sảng khoái tươi mới cả tâm hồn. Thẩm Tam Xuyên xơi đến là vui vẻ.
ngay-nao-ma-ton-su-de-cung-tha-thinh-toi-124-0
Cáo Chín Đuôi thấy Lục Lâm Trạch có túi Bát Bảo Linh Lung thì rất lấy làm kinh ngạc: “Nhóc con, sao ngươi lại có món Thần Khí này?”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Sau này A Lam tặng con đấy.”
Cáo Chín Đuôi liếc nhìn bé Lâm Trạch đã mệt mỏi ngủ khì trên lưng mình: “Ta chiều ngươi đến mức nào, mà tặng cả Thần Khí nữa vậy? Chẳng lẽ bị ngươi lừa?”
“A Lam luôn tốt với con nhất!” Lục Lâm Trạch xoa đầu Cáo Chín Đuôi, “Hồi nhỏ mỗi lần con cãi nhau với cha, mặc kệ ai đúng ai sai, người đều bênh con cả, làm cha già nhà con cáu nhặng lên.”
Cáo Chín Đuôi nói rất là chính trực: “Bé con đáng yêu thế này làm sao sai được! Người có lỗi phải là lão già nhà ngươi! Đi cự nự với trẻ con làm gì kia chứ!”
Lục Lâm Trạch cười như nắc nẻ, lại bóc một củ ấu đút cho Thẩm Tam Xuyên, sau đó hắn chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “A Lam có muốn ăn không?”
“Ta không ăn, mấy đứa đang tuổi phơi phới nên ăn nhiều vào.”
Thẩm Tam Xuyên thấy hắn bóc vất vả quá, bóc xong lại đút hết cho mình, nên không nhịn được hỏi: “Sư đệ, sao đệ không tự ăn đi?”
Lục Lâm Trạch còn chưa kịp nói gì, Cáo Chín Đuôi đã lên tiếng trước: “Thứ này không phải củ ấu bình thường đâu, ăn lắm là tối rần rần khỏe re, kéo dài sức chịu đựng, thằng lỏi này giở trò bẫy ngươi đấy.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Đệt con mợ nó!!!
Tự dưng anh chàng không biết nên tiếp tục nuốt vào hay nhè ra luôn. Quan trọng là anh chàng đã nhấm một đống rồi!
Lục Lâm Trạch bất đắc dĩ bảo: “A Lam, sao người lại tiết lộ vậy! Con đang tính để sư huynh chủ động cầu xin con một lần, bình thường huynh ấy rụt rè lắm! Dạo này cũng toàn chơi với thằng nhóc kia chả ở với con!”
Lục Lâm Trạch vui quá xá là vui: “A Lam đúng là số một!”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ rần rần: “Hai người coi ta không tồn tại đấy hả?!”
…
Xong bữa tối, bé Lâm Trạch lại muốn quấn Thẩm Tam Xuyên, nào ngờ nó bị Cáo Chín Đuôi ngoạm đi, lấy cớ là để làm thân. Trước khi đi, cáo ta còn ra hiệu bằng mắt với Lục Lâm Trạch.
Lục Lâm Trạch không được chạm vào Thẩm Tam Xuyên mấy ngày liền, nên vui quá chừng. Hắn tự dưng có cảm giác xa nhau một thoáng tình nồng hơn mới cưới nhau về.
Thẩm Tam Xuyên còn đang dọn dẹp bát đũa, hắn đã không nhịn được ôm choàng lấy anh chàng: “Để mai hẵng rửa được không?”
“Không được, cứ để đống này trên bàn ngứa mắt lắm!”
Bình thường bé Lâm Trạch toàn chủ động thầu hết việc nhà. Hôm nay cu cậu bị A Lam xách đi, Thẩm Tam Xuyên tính tự rửa, mà còn phải rửa lâu một tẹo!
“Sư huynh rõ ràng không phải người quá ưa sạch sẽ, huynh sợ tối nay hừng hực quá nên phải làm gì cho hao sức hả?”
Thẩm Tam Xuyên bị nhìn thấu, mặt đỏ ửng lên: “Đệ lừa ta ăn lắm như thế, còn mặt dày nói vậy nữa hả!”
“Chẳng mấy khi được dịp A Lam trông trẻ hộ tụi mình mà?” Lục Lâm Trạch cười nói, “Vả lại, ăn món này vốn tốt cho sức khỏe. Chẳng thế, làm sao mỗi năm lại có cả tá kẻ giàu sang phú quý tới đây tranh cướp thưởng thức đồ tươi.”
Thẩm Tam Xuyên vừa dọn dẹp vừa cố gắng lảng sang chuyện khác: “Sư đệ, đệ không thấy lạ vì đám hoàng tộc tụi mình gặp tới giờ đều đi tu hành sao?”
Thẩm Tam Xuyên phân tích: “Nếu chỉ mong kéo dài tuổi thọ, thì không cần phải đi tu từ nhỏ đâu. Vả lại, lên ngôi rồi, đâu mà chả có cả lô cả lốc người tặng thuốc linh, uống thuốc chẳng nhàn hơn tu luyện à?”
Lục Lâm Trạch ngẫm ngợi: “Vậy là sư huynh đang cố tình kéo dài thời gian đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên suýt lật cái mâm: “Ta đang thảo luận nghiêm túc với đệ đó!”
Lục Lâm Trạch cuộn ống tay áo lên, bắt đầu dọn bàn cùng Thẩm Tam Xuyên: “Ờ rồi, đúng là lạ thật. Hơn nữa, theo lý mà nói, chế độ học của hoàng tộc nặng từ bé, hoàng tử được coi trọng nhường ấy mà lại bị đưa tới năm nhánh Thần Phong để tu tiên… Biết đâu họ thực sự có bí mật gì không thể tiết lộ cho ai.”
Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Ảo cảnh Nghiệp Liên có thể đi đến những nơi không liên quan tới cốt truyện chính được không?”
“Không được, nó không thể tự mở rộng. Nhưng chỉ cần huynh tìm được điểm tiếp giáp với cốt truyện chính, là có thể tận mắt quan sát từng cử động của những kẻ ở gần đó.”
“Nếu thế, nơi chúng ta có giao thoa với Thương Vân chỉ có thể là Tiệc chung Năm nhánh 18 năm trước thôi nhỉ?”
Lục Lâm Trạch hỏi: “Huynh muốn tới thời điểm đó à?”
“Ừ, ta luôn cảm thấy gã đã giở trò quái quỷ gì đấy, nhưng không thể nói chắc rốt cuộc ý định của gã là gì…” Thẩm Tam Xuyên nhíu mày, “Nếu không tìm hiểu rõ, e là sau này còn rách việc đây.”
“Bao giờ tiễn thằng cu về Tông Long Dã xong, mình dùng ảo cảnh Nghiệp Liên quay lại hồi Tiệc chung Năm nhánh xem thử nhé?”
Thẩm Tam Xuyên đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Lục Lâm Trạch: “Sư đệ, chúng ta ở trong ảo cảnh Nghiệp Liên bao nhiêu bữa, bên ngoài cũng là bấy nhiêu ngày sao?”
“Không đâu, một ngày trong ảo cảnh, chỉ bằng một nén nhang ngoài đời thực thôi.”
(1 nén nhang/1 tuần hương = 45 – 60 phút)
“Tốt rồi, ta còn lo mình rời Ải Phong Nguyệt lâu quá, họ sẽ ra ngoài tìm ta mất.”
Lục Lâm Trạch nói: “Sư huynh nhắc đệ mới nhớ đấy, bao giờ tiễn thằng nhỏ về rồi, mình ở đây thêm một thời gian nữa nhé.”
“Hử? Tại sao?”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Dù sao cũng chẳng có ai quấy rầy chúng ta ở đây mà, phải không?”