(Lâm Uyên Thủy, lấy tứ từ câu thành ngữ “Lâm uyên vấn thủy, khả đắc ngư chi cam khổ” – “Đến bờ sông hỏi nước, mới biết sướng khổ đời cá thế nào”. Đại để là phải tự trải nghiệm mới hiểu đời người khác.)
Hoa Duyệt nắm tay Nguyễn Thanh Linh, căng thẳng đi theo sau nàng. Chuyện hôm qua khiến nàng ta sợ tới độ hồn vía lên mây, không ngờ hôm nay hai người lại bị chỉ định thẳng tới đại điện có cấp bậc cao nhất ở Ải Phong Nguyệt, cung điện của người đứng đầu năm nhánh Thần Phong trong truyền thuyết – các Lâm Uyên Thủy!
Các Lâm Uyên Thủy nằm trên đỉnh của vách núi Phong, hai bên có dòng thác tựa lạch trời tuôn nước liên tục quanh năm. Bên đường toàn là những cột đá nền nã cổ xưa, chạm trổ đầy hoa văn chìm ba loại hoa của Ải Phong Nguyệt – phong tín tử, hoa sen đá, sen khép cánh. Ba loại hoa chồng lên nhau theo hình tam giác, mỗi đóa đều được viền một lớp bạc mỏng, trông vô cùng mỹ lệ dưới ánh dương và hơi nước.
(Phong tín tử có chữ Phong tượng trưng cho núi Phong, hoa sen đá tên tiếng Tàu là Nguyệt Dạ tượng trưng cho lầu Nguyệt, sen khép cánh là Quan Hà tượng trưng cho đỉnh Vô Quan.)
Lịch sự tao nhã mà không kém phần xa hoa, trong giản dị lại đầy vẻ tùy ý.
Hoa Duyệt quan sát cảnh tượng xung quanh, kéo bàn tay lành lạnh của Nguyễn Thanh Linh, vẫn run lẩy bà lẩy bẩy.
Thấy Hoa Duyệt sợ hãi như vậy, Nguyễn Thanh Linh vỗ tay nàng ta nói: “Đừng sợ, Chưởng môn sư tôn chỉ muốn tìm hiểu những chuyện đã xảy ra từ chúng ta thôi, không làm gì mình đâu.”
Hoa Duyệt lắp bắp: “Nhưng, nhưng dù sao đấy cũng là Chưởng môn sư tôn mà! Ngày xưa người từng một mình một kiếm diệt cả Núi Phù Linh, là kẻ tầm cỡ như thần thánh vậy đó… Chúng mình, chỉ là người mới, nào có tư cách. Muội… muội sợ lắm… ngộ nhỡ nói sai điều gì…”
“Hai sư muội đừng căng thẳng, Chưởng môn sư tôn không đáng sợ như hai muội tưởng đâu!” Vạn Trọng Sơn đi trước dẫn đường quay đầu cười với hai người. Cặp kính dày che khuất đôi mắt anh ta, họ chỉ cảm thấy nụ cười của anh ta rất hiền hòa dễ gần, “Huống chi cũng giống lời Nguyễn sư muội nói đó, hai đứa chỉ cần trình bày đúng tình hình hôm qua là được.”
“Thẩm sư đệ chỉ bị hôn mê thôi, không nghiêm trọng. Vả lại lầu Thuốc còn có Thái sư tôn, không cần lo lắng đâu.”
Hoa Duyệt nghe Vạn Trọng Sơn nói vậy, bỗng dưng nhớ tới một người nữa: “Thế Lục sư đệ thì sao ạ, chẳng phải đệ ấy cũng chứng kiến toàn bộ quá trình như tụi muội ư… Sao không gọi đệ ấy tới cùng ạ?”
Vạn Trọng Sơn nâng kính theo thói quen: “Thái sư tôn chỉ điểm thẳng họ tên, bảo Lục sư đệ ở lại chăm sóc Thẩm sư đệ… Ờ ờm, muội cũng phải thông cảm cho Thái sư tôn, dù gì có một số việc ông cụ vẫn lực bất tòng tâm.”
Nguyễn Thanh Linh nghe vậy thì hỏi dò: “Lực bất tòng tâm? Vậy muội có thể đến đấy chăm sóc Thẩm sư đệ chung được không ạ?”
Vạn Trọng Sơn hơi xấu hổ gãi gãi mặt: “Cái đấy có khi không tiện lắm.”
Nguyễn Thanh Linh khó hiểu: “Không tiện lắm ạ?”
“Theo phương pháp trị liệu, thì phải bôi thuốc lên tất cả những chỗ bị độc ăn mòn trên người Thẩm sư đệ, một ngày hai lần… Nam nữ khác biệt, những chuyện thế này, giao cho Lục sư đệ vẫn tốt hơn.”
Nguyễn Thanh Linh nghe xong, mặt hơi đỏ lên.
Nghe nói vì cứu họ nên Thẩm sư đệ bị dây leo độc của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ bọc kín người. Đống dây leo ấy có khả năng ăn mòn, tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vẫn gây bỏng rát da ở mức độ nhất định. Muốn khôi phục, thì nhất định phải thoa linh dược ngoài da… Nếu là như thế, thì quả thực nàng cũng chẳng giúp được gì.
“Vả lại hai sư muội mới nhập môn mấy ngày, mà đã có cơ duyên được lên các Lâm Uyên Thủy của Ải Phong Nguyệt, còn được thấy Chưởng môn sư tôn ở khoảng cách gần, thật sự làm người ta phải hâm mộ lắm đấy!” Vạn Trọng Sơn cảm thán, “Bao nhiêu đệ tử vào môn phái nhiều năm trời mà vẫn chẳng có duyên bái kiến Chưởng môn sư tôn, có lẽ chỉ được ngắm bóng người từ đàng xa mỗi lần Chưởng môn sư tôn tham dự đại hội quan trọng của tiên môn mà thôi.”
Anh ta thốt ra câu này xong, Hoa Duyệt vốn đang căng thẳng bỗng thoáng thấy chờ mong. Dù gì ai ai cũng biết, Vu Nguyệt Thượng nhân chẳng những có thực lực đứng đầu năm môn phái lớn, mà dung mạo cũng chẳng tệ chút nào! Có kẻ còn bảo gương mặt của ngài mới là đẹp nhất thiên hạ! Được dịp chiêm ngưỡng Chưởng môn sư tôn ở khoảng cách gần, quả là có phúc ba đời!
Những cảm xúc căng thẳng, sợ hãi, chờ mong quyện vào với nhau, khiến đoạn đường này của nàng ta khấp khởi vô cùng. Còn Nguyễn Thanh Linh thì vẫn đau đáu về vết thương của Thẩm Tam Xuyên, không nghĩ quá nhiều đến việc đi gặp Chưởng môn sư tôn.
Khi ba người bước vào tiền điện của các Lâm Uyên Thủy, họ phát hiện không chỉ mình Vu Nguyệt Thượng nhân, mà ba vị trưởng lão của núi Phong, lầu Nguyệt và đỉnh Vô Quan đều đang ở đây! Dàn trận thế này, làm Hoa Duyệt lại sợ tới nỗi mặt mày xanh mét, cuống quít rụt người đằng sau Nguyễn Thanh Linh, còn chẳng dám thở mạnh…
Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh ngồi ở sảnh chính. Áo tiên của Chưởng môn lấy màu trắng xanh làm chủ đạo. Rìa cổ, tay và vạt áo thêu đầy ấn ký tam hoa của Ải Phong Nguyệt bằng chỉ bạc sáng màu. Lớp lót màu chàm, mũ bạc vấn tóc. Gương mặt kia có thể nói là tuyệt của tuyệt đẹp, có điều chẳng ai trong điện dám nhìn thẳng vào mặt y…
Nếu nói Thẩm Tam Xuyên chỉ khoác lốt lạnh lùng bên ngoài, thì cái lạnh của Thiên Lũng Cảnh, chính là lạnh từ trong xương cốt, lạnh thấm hết cả máu thịt! Toàn thân y, từ trong ra ngoài đều lan tỏa làn khí rét buốt khiến người ta phải run rẩy. Dường như chẳng có hơi ấm nào trên thế gian có thể làm tan cái giá băng của y. Dù chỉ một ánh mắt, cũng lạnh lẽo đến độ làm kẻ khác hãi hùng!
Mà ngoài lạnh, trên người y còn có một loại khí chất khác – cuồng.
Đó là khí chất cuồng ngạo một kiếm chém nát muôn vàn ma quỷ, chẳng dây chút hôi tanh! Hoặc giả có thể nói, đấy là khí chất sẵn có từ khi sinh ra, không chịu khuất phục trước vạn vật thế gian của bậc vương giả!
Hoa Duyệt mới vô tình ngẩng đầu chạm mắt với Thiên Lũng Cảnh, mà hai chân đã mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, nhưng nàng ta bỗng được một làn gió đỡ dậy.
“Tiểu sư muội không cần quỳ, có phạm lỗi lầm gì đâu mà. Chưởng môn sư tôn và các trưởng lão chỉ làm theo phép tắc, mời hai sư muội tới hỏi ít chuyện mà thôi.”
Ngữ điệu và chất giọng này hơi tự phụ, hai người ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra câu ấy.
Ban nãy họ không để ý, còn một đệ tử trẻ tuổi của Ải Phong Nguyệt đứng bên cạnh Vu Nguyệt Thượng nhân nữa ư?
Có lẽ do hào quang của Vu Nguyệt Thượng nhân quá chói lòa, nên họ hoàn toàn bỏ lỡ người đứng cạnh y.
Chỉ là, kẻ có tư cách đứng cạnh Thiên Lũng Cảnh, còn mặc quần áo tu tiên khác với đệ tử bình thường, lẽ nào là…
Vạn Trọng Sơn đứng cạnh hai người, thì thào bảo: “Ngồi trên tòa là Chưởng môn sư tôn, kẻ đứng cạnh người là đệ tử thủ tịch Nhan Hoán Chu của Ải Phong Nguyệt. Đang ngồi dưới sảnh kia là ba vị trưởng lão, mé phải là Hoa Bất Dương – Hoa trưởng lão của núi Phong, mé trái là Hàn Vãn Lâu – Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt, bên cạnh ngài ấy là sư phụ ta Phù Nhất Bạch. Lát nữa họ hỏi các muội điều gì, thì cứ ăn ngay nói thật là được, chứ chớ thêm mắm dặm muối nha!”
Dứt lời, anh ta đi ra sau Phù Nhất Bạch đứng, cuối cùng còn làm động tác cố lên với hai người.
Đệ tử thủ tịch Nhan Hoán Chu nhìn Vạn Trọng Sơn, giành nói trước: “Phù trưởng lão, nếu hai sư muội đã là đệ tử của đỉnh Vô Quan, thì chi bằng xin Phù trưởng lão hỏi họ trước đi ạ.”
Hoa Bất Dương nghe vậy, chợt bật tiếng cười nhạo: “Ái chà, có mấy thằng lỏi con, ỷ mình được ngồi ghế đầu mấy bữa, mà bắt đầu sai bảo lũ già đầu chúng ta. Ờ, hay đấy, đúng là hay thật… Xem ra, Chưởng môn sư đệ dạy dỗ có nghề lắm!”
Mặt Nhan Hoán Chu trắng nhách đi ngay. Đương nhiên hắn nhận ra Hoa Bất Dương đang kháy mình giọng khách mà át giọng chủ, kẻ dưới mà láo nháo với người trên. Chẳng qua… hắn ta cúi đầu nhìn Vu Nguyệt Thượng nhân ngồi trước mình, lại thấy Vu Nguyệt Thượng nhân chẳng có bất kỳ phản ứng nào, vẫn ngồi đấy không có vẻ gì là định lên tiếng.
“Hoa sư huynh, Nhan Hoán Chu hơi bộp chộp thật, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó chỉ muốn san sẻ đỡ đần cho đám trưởng bối chúng ta thôi. Huynh mắng nó như thế, là dọa tụi trẻ đấy.” Người đang cất lời là trưởng lão Hàn Vãn Lâu của lầu Nguyệt, chỉ thấy ngài nhấp một ngụm trà, rồi híp mắt cười nói, “Huống chi, Nhan Hoán Chu chỉ là đệ tử thủ tịch, chứ không phải đệ tử thân truyền của Lũng Cảnh. Làm sao đổ hết chuyện dạy dỗ lên đầu Lũng Cảnh được, tất nhiên phải hỏi ngày xưa bên núi Phong các huynh tuyển đệ tử nội môn thế nào đã chứ.”
“Hàn Vãn Lâu, đệ cứ nhất định phải che chở Thiên Lũng Cảnh, gây sự với ta đúng không!”
“Nào dám nào dám, đệ chỉ ăn ngay nói thật thôi…”
Vạn Trọng Sơn đỡ trán.
Hai ông trưởng lão này, cứ động tí là lại chuẩn bị choảng nhau…
Năm xưa Hoa Bất Dương, Hàn Vãn Lâu và Phù Nhất Bạch đều là sư huynh của Thiên Lũng Cảnh, nhưng Hoa trưởng lão của núi Phong luôn thầm chê bai Vu Nguyệt Thượng nhân, cứ sểnh ra là lại kháy mấy câu. Còn Hàn trưởng lão của lầu Nguyệt Hàn thì ngược lại, ngài trân quý sư đệ Vu Nguyệt Thượng nhân vô cùng, nhất quyết không để Hoa Bất Dương nói móc Thiên Lũng Cảnh điều gì. Vậy nên mỗi lần gặp nhau, hai người lại chí chóe.
Một chê, một bênh.
Vạn Trọng Sơn thở dài, nhấc chân đá thẳng vào ghế của Phù Nhất Bạch. Phù Nhất Bạch đang xem kịch ngon trớn, bị đồ đệ đạp cho một cú thì vội giấu thái độ hóng hớt đi, đứng dậy khuyên giải: “Hai sư đệ chớ cãi cọ, làm thế chẳng hóa thành trò cười cho các đệ tử mới sao! Chuyện chính quan trọng hơn, ta hãy nghe ngọn nguồn câu chuyện trước đã. Tà linh còn xuất hiện ngay gần Ải Phong Nguyệt, biết đâu lại là chuyện lớn!”
Được lời khuyên can của Phù Nhất Bạch, mọi người rốt cuộc cũng đưa mắt về lần chính điện nữa. Nguyễn Thanh Linh và Hoa Duyệt tất nhiên chưa từng gặp cảnh tượng này bao giờ, hai người đều hơi hoang mang. Về sau, nhờ lời nhắc nhở của Vạn Trọng Sơn, Nguyễn Thanh Linh mới kể lại mọi sự từ đầu chí cuối…
Tới khi Nguyễn Thanh Linh trình bày rõ ràng cặn kẽ xong xuôi, Vu Nguyệt Thượng nhân im lặng nãy giờ bỗng đứng dậy. Y nhìn đệ tử mới đến không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói chuyện rành mạch đâu ra đấy kia, mở miệng hỏi: “Con tên là gì?”
“Đệ tử Nguyễn Thanh Linh ạ.”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu, chậm rãi nói: “Con trình bày tốt lắm, ta đã hiểu hết quá trình, về nghỉ ngơi trước đi.”
Giọng y không lạnh lẽo như vẻ bề ngoài, hơi hờ hững, mà lại mang chút dịu dàng sạch sẽ, tựa như dòng suối băng chảy xuống từ trên núi tuyết.
“Trọng Sơn, đưa hai sư muội của con về đỉnh Vô Quan trước đã.”
“Dạ, thưa Chưởng môn sư tôn.”
Thấy Vạn Trọng Sơn đưa hai sư muội về rồi, mọi người còn chưa cất tiếng, Nhan Hoán Chu đã giành nói trước: “Sư tôn, tà linh xuất hiện ở gần Ải Phong Nguyệt, nhất định là do bè lũ tu ma giở trò. Vậy con xin sắp người, kiểm tra nghiêm ngặt ạ!”
Thiên Lũng Cảnh lạnh nhạt hỏi: “Sau đó thì sao?”
Nhan Hoán Chu nói rất quả quyết: “Chỉ cần cho đệ tử thời gian, con nhất định có thể tìm ra nơi ẩn núp của lũ tu ma, bắt sạch một mẻ!”
Thiên Lũng Cảnh lạnh lùng đáp: “Chưa có căn cứ đã vu vạ cho ma tu, làm vậy là thể hiện sự vô trách nhiệm của tiên môn.”
Nhan Hoán Chu kinh ngạc, hắn ta cảm nhận được sự bất mãn trong giọng Thiên Lũng Cảnh, vội cúi đầu xin lỗi.
“Lỗi tại đồ đệ suy nghĩ chưa chu toàn ạ.”
Hắn khổ sở giành lấy ghế đầu trong cuộc tuyển chọn bốn năm một lần, trở thành đệ tử thủ tịch của Ải Phong Nguyệt, chính là để có ngày được làm đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân. Trở thành đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân mới là vinh dự cao quý nhất tại Ải Phong Nguyệt, tương lai mới có cơ hội lên chức Chưởng môn! Hiện giờ, hắn không thể để Chưởng môn sư tôn ghét mình vì làm ăn không đến nơi đến chốn được!
Hàn Vãn Lâu ngồi ngoài lề chêm vào: “Một số môn phái tu tiên cũng bắt tà linh về nhốt lồng, để đệ tử môn phái mình tập cách chiến đấu với tà linh. Nếu không canh được nó, nhiều khả năng tà linh dễ sổng ra. Ta sẽ bảo đệ tử lầu Nguyệt đến những môn phái tu tiên nhỏ gần Ải Phong Nguyệt hỏi thăm nhắc nhở xem sao, để họ cẩn thận hơn chút đỉnh.”
Vu Nguyệt Thượng nhân gật đầu: “Làm phiền sư huynh.”
Hoa Bất Dương nói: “Nếu Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ xuất hiện, thì rất có thể gần đấy còn tà linh khác. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ sắp xếp đệ tử núi Phong chú ý thêm, bảo vệ bá tánh xung quanh. Ta cũng sẽ sai đệ tử đi nhắc nhở người dân gần đây cố gắng bớt ra ngoài, đừng đi kiếm ăn trong rừng sâu núi thẳm một mình.”
“Được.”
Sau đấy Thiên Lũng Cảnh liếc Phù Nhất Bạch: “Phù sư huynh có kiến nghị gì không?”
Phù Nhất Bạch xoay hồ lô rượu của mình: “Ta ấy hả? Không có không có, tụi dưới trướng ta rặt một lũ tép riu lơ ngơ, chẳng dám cho tụi nó đi mạo hiểm đâu. Chuyện này thì, các đệ đi điều tra vẫn thỏa đáng hơn.”
Ánh mắt Thiên Lũng Cảnh lạnh đi: “Ba vị sư huynh nói thế cũng chẳng sai. Tuy vậy, dường như các huynh đều xem nhẹ một người rất quan trọng trong sự kiện lần này.”
“Ai kia?”
…
Lầu Thuốc.
Thẩm Tam Xuyên hôn mê sâu rõ lâu tỉnh lại vì hương thơm nức mũi. Anh chàng mở mắt ra, không rõ là tại mình đói quá hay sao, mà còn ngửi thấy mùi cá hầm sốt đỏ…
Oa, quan trọng là mùi hương này cực kỳ chuẩn gu anh chàng, đậm dầu và sốt đỏ, mềm tan tươi rói. Dường như anh chàng còn nghe được cả tiếng nồi lẩu sôi ùng ục hầm trên lửa nhỏ!
【 Hệ thống: Ký chủ, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại rồi! Trong lúc cậu hôn mê, cậu đã được thêm 158 điểm cốt truyện! Còn cả điểm thiện cảm giữa hai người nữa…】