“...”
Lâm Niệm nghe vậy lại liếc qua eo và hông của cậu ta. Chỗ phồng lên rõ ràng, thậm chí còn thấp thoáng thấy cả đường nét.
Cô bình thản dời mắt đi, cũng không buồn yêu cầu cậu ta dọn lối, chỉ nhấc chân bước qua chiếc tủ nhỏ chắn trước cửa mà đi ra ngoài.
“Đúng là bệnh.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên trong không khí.
Giang Hoài bị chửi cũng không giận, chỉ cười nhạt một tiếng, cúi người mặc chiếc áo thun đen. Cơ bắp trên lưng chuyển động, vạt áo trượt xuống che đi vùng bụng đầy những đường nét rắn rỏi.
Cổ áo vừa kéo xuống, cậu cụp mắt nhìn thấy đôi chân trắng nõn, chỉ đi tất trắng, của cô gái bước ngang qua.
Chân dài, thon, và trắng ngần.
Gấu váy hơi bay lên, che khuất ánh xuân thấp thoáng bên trong.
Giang Hoài nheo mắt, yết hầu khẽ động, theo bản năng muốn lấy một điếu thuốc, nhưng đưa tay ra lại chẳng chạm được gì.
Trên tường phòng khách là chiếc đồng hồ cũ kỹ, chạy chậm gần nửa tiếng, kim đồng hồ như người già run rẩy chỉ vào bảy giờ mười phút.
Nếu chậm chút nữa, dì nhỏ chắc sắp tan ca rồi. Lâm Niệm không kịp dọn dẹp, vội vàng chạy vào nhà tắm rửa mặt, sau đó tùy ý ném đống đồ trong tay vào giỏ quần áo bẩn nhỏ, cầm chìa khóa, xỏ đôi giày vải trắng rồi ra ngoài.
Giang Hoài nghe cô để lại một câu:
“Chìa khóa của cậu ở trong ngăn kéo bàn trà, tự mà lấy.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, pha lẫn chút hơi ẩm ướt của không khí Nam Bình, len qua khe cửa vừa khép.
Vạt váy trắng khẽ lướt qua, biến mất ở góc cầu thang tối tăm.
Thật ra hôm qua không phải ngày hẹn trả tiền nhà, thậm chí hôm nay cũng không.
Còn hai, ba ngày nữa mới hết tháng, huống hồ gì họ đã thỏa thuận ngày trả là mồng một hàng tháng.
Vương Lệ Phương sốt sắng như vậy chẳng qua là lo Lâm Niệm không có tiền đóng tiền nhà tháng sau, muốn đuổi cô ra sớm để dành nguyên tháng cho người thuê mới.
Mặc dù Nam Bình nhỏ bé, ít người từ nơi khác tới, tìm được khách mới hay không còn chưa chắc.
Lâm Niệm đứng ở trạm xe buýt sờ túi, nghĩ rằng sự lo lắng của bà ta không phải là vô lý.
Vì cô thực sự hết sạch tiền rồi.
Hôm qua, mười đồng cuối cùng đã được cô dùng để mua một gói thuốc lá. Cô chần chừ mãi mà không hút, rồi vứt vào góc sâu nhất của ngăn tủ đầu giường.
Lẽ ra nên bắt Giang Hoài đóng tiền nhà trước. Trông cậu ta rất có tiền.
Lâm Niệm lục túi nhưng không tìm nổi một xu, đành men theo lề đường mà đi. Đôi giày vải trắng bước lên bậc thang ướt đẫm nước mưa, suy nghĩ mông lung.
May mà nhà dì nhỏ không xa, chỉ cách hai trạm xe buýt. Lâm Niệm lững thững đi tới cửa thì vừa kịp chín giờ.
Cô móc chìa khóa ra mở cửa, bên trong một mớ hỗn độn.
Mùi khói thuốc pha lẫn mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Từ phòng ngủ chính vọng ra tiếng bàn phím gõ lách cách và tiếng chửi bới khi chơi game.
“Chết tiệt, cái thằng ngu này! Không biết chơi thì về nhà mà chăm cha mày đi, đừng ở đây làm phiền tao! Phì!” Người kia lớn tiếng nhổ nước bọt.
Lâm Niệm đã quen, vòng qua đống rác ngổn ngang trên sàn, đi tới căn phòng nhỏ nhất bên trong.
Gọi là phòng, thực ra nó chỉ là một cái ban công được cải tạo lại. Cửa sổ kín mít, hình dáng hẹp dài, chỉ rộng chừng tám mét vuông, bên trong đặt một bàn học nhỏ, một tủ thấp và một chiếc giường đơn.
Hiện tại, trên giường chất đầy quần áo bẩn của đàn ông.
Rõ ràng đã bị Hồ Ngọc Sơn biến thành nhà kho.
Lâm Niệm nhíu mày, đè nén ý muốn ném hết đống đồ kia ra ngoài, ngồi xổm xuống mở tủ thấp.
Số tiền cuối cùng của cô được giấu ở đây, trước kia không mang theo vì định lén để lại cho dì nhỏ, nhưng dì nhất quyết không nhận.
Lúc đó cô không ngờ sau này sẽ cần đến khoản tiền này để không phải ngủ lang ngoài đường.
Lâm Niệm tự giễu bản thân, kéo khóe miệng.
Trong tủ toàn đồ của cô, dì nhỏ đã khóa bằng ổ khóa đồng, nhờ vậy mới không bị Hồ Ngọc Sơn động vào.
Lâm Niệm đang lục tìm thì không để ý tiếng chơi game đã im bặt, từ phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy.
Hồ Ngọc Sơn ngậm điếu thuốc từ nhà tắm bước ra, vừa ngáp vừa kéo khóa quần. Trong lúc mơ màng, hắn thấy trong căn phòng lâu không dùng đến lại xuất hiện một người.
“Ồ, chẳng phải em họ nhỏ đây sao?”
Hắn dựa vào khung cửa, cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng nói mỉa mai.
Lâm Niệm thầm mắng xui xẻo, chẳng buồn nhìn hắn một cái, chỉ lạnh nhạt nói:
“Đừng lắm lời.”
“Vẫn hổ báo như thế.” Hồ Ngọc Sơn rướn cổ nhìn động tác của cô, cười đểu.
“Hết tiền rồi phải không? Hết tiền thì về đây mà ở, thuê nhà ngoài kia làm gì cho phí?”
“Anh trai đây đâu có cấm em về, đúng không?”
Lâm Niệm không đáp, nhét phong bì tiền vào chân, khóa lại tủ thấp.
“Tránh ra.” Cô đứng dậy bước ra cửa, giọng lạnh nhạt.
Hồ Ngọc Sơn không chịu, giơ tay chắn ngang cửa, ngăn đường đi của cô, làm bộ hiểu rõ mọi chuyện.
“Anh nghe nói chủ chỗ làm trước của em chạy trốn không trả lương. Vương Lệ Phương thì rêu rao khắp nơi em nghèo đến mức không trả nổi tiền nước điện.”
“Giờ còn là kỳ nghỉ, em có thể cố gắng cầm cự, nhưng tới tháng Chín khai giảng, học phí rồi sinh hoạt phí, em tính sao?”
Nghe có lý.
Nhưng lời hay mà phát ra từ miệng kẻ ngu thì cũng chỉ đáng bỏ đi.
Lâm Niệm ngước mắt nhìn hắn, bình thản hỏi:
“Vậy thì sao?”
Hồ Ngọc Sơn bị ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn thẳng, cảm giác như ngọn lửa hừng hực trong người bị dội nước. Hắn tặc lưỡi, ánh mắt láo liên dừng lại trên ngực cô, rồi nhếch miệng cười đê tiện:
“Vậy thì em cứ theo anh đi. Cứ ở căn phòng này, hoặc muốn ở cùng phòng anh cũng được! Tối nào cũng đóng cửa, làm chuyện của mình, chẳng ai biết gì.”
Lâm Niệm cúi người, nhẹ nhàng lách qua cánh tay hắn, mặt không chút biểu cảm mà đi thẳng ra ngoài.
Hồ Ngọc Sơn ừm một tiếng, đuổi theo tiếp tục rao giảng:
“Như vậy em vừa có tiền, vừa có nhà ở, ngày ngày ăn ngon uống sướиɠ. Mẹ anh còn nấu cơm cho em, tốt biết bao. Tội gì mà không làm?”
Lâm Niệm đã đi tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa sắt, quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt đào hoa lạnh lẽo, khi nhìn về phía hắn không khác gì nhìn rác trên mặt đất.
“Tôi thấy bẩn.”