Giang Hoài không lên tiếng, đôi mắt đen láy như vực sâu khiến lý trí vốn chông chênh của Lâm Niệm bị thiêu rụi hoàn toàn.
Anh cúi người, một tay giữ lấy gáy cô, áp môi hôn lên đôi môi mềm mại. Đầu lưỡi cuốn lấy nhau, quấn quýt không dứt.
Nụ hôn hòa lẫn với âm thanh mưa rơi dồn dập và bài hát cũ kỹ từ cuối những năm 90 phát ra từ loa, vừa dịu dàng vừa quyến luyến.
Giang Hoài rời khỏi môi cô, nắm lấy cổ tay, cúi người nhấc bổng cô lên và đặt xuống sofa. Ánh mắt liếc qua những hộp bao cao su màu sắc rơi lộn xộn dưới sàn, một chân quỳ xuống giường, ghé sát tai cô, giọng trầm khàn:
“Lần sau đừng mua linh tinh nữa.”
“Ít nhất cũng nên xem kỹ kích cỡ, bảo bối.”
Hơi thở phả vào tai làm Lâm Niệm run rẩy. Cô vô thức né tránh, nhưng Giang Hoài đã cắn nhẹ lên vành tai, khiến cảm giác tê dại lan khắp cơ thể.
Cơ bắp rắn chắc của anh áp sát lên người cô, đầu lưỡi liếʍ nhẹ tai rồi cắn mυ"ŧ. Lâm Niệm muốn né tránh, nhưng bị anh giữ chặt, không cách nào trốn thoát.
Bàn tay anh lướt vào dưới lớp váy, vuốt ve eo thon mịn màng, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn.
Dưới ảnh hưởng của men rượu, cơ thể cô nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cảm giác xa lạ nhưng ngọt ngào khiến người cô cứng đờ, từng tế bào đều căng thẳng.
Giang Hoài cong khóe môi, cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh nhỏ nhắn.
Hơi thở nóng hổi phả lên cổ, làm cô có cảm giác nhột nhạt, đôi chân muốn khép lại theo bản năng.
Bàn tay anh lần xuống bầu ngực, xoa nắn qua lớp áo ngực rồi vòng ra sau tháo móc cài.
Một tiếng động nhỏ vang lên, chiếc áo ngực rơi xuống, để lộ cặp ngực đầy đặn.
Ngón tay anh chậm rãi vuốt ve, xoay nhẹ đầu nhũ hoa giữa hai ngón tay, rồi cúi đầu ngậm lấy đầu vυ" bên kia, nhẹ nhàng cắn mυ"ŧ.
“Ưm…”
Lâm Niệm rên khẽ, cơ thể khẽ cong lên rồi nhanh chóng thả lỏng.
Dưới tác động của men rượu, hơi thở nóng bức lan tràn khắp cơ thể. Những cơn tê dại từ đầu ngực lan xuống bụng dưới, khiến cô mềm nhũn.
Giang Hoài bị tiếng rêи ɾỉ của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đôi mắt đỏ hoe, động tác càng thêm cuồng dã.
Bàn tay anh siết chặt bầu ngực, ngón cái xoa nắn đầu nhũ, miệng mυ"ŧ mạnh, đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ không ngừng.
Lâm Niệm run lên từng đợt, đôi môi đỏ hồng hé mở, ánh mắt mơ màng.
Ngón tay Giang Hoài trượt xuống giữa hai chân, lướt dọc theo đùi trong và tìm đến vùng ẩm ướt.
Ngón tay anh chậm rãi xoa dịu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt nhỏ bên trong qua lớp vải mỏng, khiến cô run rẩy, đôi chân kẹp lại nhưng nhanh chóng bị anh tách ra.
Cảm giác xa lạ khiến cô không kìm được mà thở dốc.
“Ưm… ngứa quá…”
Lâm Niệm khẽ gọi, bàn tay bấu chặt tóc Giang Hoài. Giọng nói mềm mại xen lẫn khẩn cầu, khiến trái tim anh nhói lên.
“Giang Hoài… ngứa quá.”
Âm thanh mê hoặc ấy khiến anh gần như mất kiểm soát.
Ngón tay trượt xuống, chạm vào cửa huyệt mềm mại, chỉ khẽ ấn nhẹ mà đã bị hút chặt vào một đoạn.
Cảm giác nóng ướt khiến lý trí của anh bùng cháy.
Giang Hoài không còn kiên nhẫn, hai tay kéo mạnh chiếc qυầи ɭóŧ, xé toạc thành từng mảnh.
âʍ đa͙σ hồng hào và đầy đặn của cô lộ ra ngoài không khí, bị không khí lạnh của cơn mưa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vẫn đang đóng mở, ướt át và co giật, khiến đôi mắt anh càng thêm tối sầm, yết hầu trượt lên trượt xuống, như dã thú sắp lao vào con mồi.