Ngày Mưa (1v1,H)

Chương 19: Tư Dục

Trước Sau

break
Căn nhà này không mua vô ích, Cố Khởi đi trước dẫn họ lên lầu.
Tầng một là nhà hàng, tầng hầm có quán bar và phòng bi-da, nơi mọi người có thể tụ tập giải trí. Đi lên thêm vài tầng, âm nhạc ồn ào và ánh đèn chói lòa dần biến mất.
Đèn huỳnh quang sáng rực, tường cách âm tốt, góc phòng đặt đầy đèn hắt sáng, hộp đèn và các thiết bị chuyên dụng. Lâm Niệm lướt qua một vòng, ước tính diện tích khoảng 500 mét vuông, trần cao chừng sáu mét, có tường góc vuông, tường không bóng, cùng các dụng cụ phản sáng đầy đủ.
“ŧıểυ Lý,” Cố Khởi gọi một nhân viên, “Trang điểm cho cô ấy, tìm hai bộ trang phục rồi chụp thử một bộ.”
Cố Khởi kéo ghế ngồi xuống, nhìn bóng lưng Lâm Niệm, chậc lưỡi vài tiếng, nửa ngày sau bỗng thấy nghi hoặc.
“Cảm giác quen mắt thế nhỉ?”
“Cô ấy từng đoạt giải gì chưa?”
Đợi mãi không ai trả lời, Cố Khởi quay lại nhìn, thì thấy có người đã dạng chân, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa lười, mắt khép hờ, dường như sắp ngủ.
Cố Khởi cười mỉa, “Đêm qua làm chuyện xấu hổ gì hả? Đến đây để ngủ à?”
Giang Hoài mở mắt hờ, lãnh đạm phun ra một chữ, “Biến.”
“Cái tính nóng nảy này bao giờ mới chịu sửa? Bảo sao bố cậu muốn đuổi cậu đi.”
Cố Khởi ngồi xuống cạnh, hỏi, “Bao giờ về nhà? Giờ muốn gặp cậu cũng phải lén lút, buồn chán.”
“Xem tình hình.” Giang Hoài đáp qua loa, tay lướt màn hình điện thoại chơi game, “Về nhà cũng chẳng khác gì chịu tội.”
Cố Khởi gật đầu, không nhịn được bèn hỏi tiếp, “Cô bé kia thực sự không phải là tình cờ gặp à? Vừa thuần khiết vừa quyến rũ, dạo này kiểu đó đang hot đấy.”
Giang Hoài khựng lại vài giây, mắt không rời khỏi màn hình, “Cô ấy chưa đủ tuổi.”
Ý là có hứng thú đúng không?
Cố Khởi kéo dài âm điệu “ồ” một tiếng, bộ dạng hiểu rõ, “Nói như thể cậu lớn lâu lắm rồi ấy.”
Còn chưa kịp moi thêm tin, ánh mắt liếc thấy ŧıểυ Lý dẫn người làm xong tạo hình bước ra, giọng đột nhiên tắt lịm.
“…Chết tiệt.”
Giang Hoài vẫn chăm chú vào trò chơi, bị Cố Khởi chọc cùi chỏ làm phiền mãi, bực bội ngẩng lên định mắng, nhưng ánh mắt vừa lướt qua góc chụp, lập tức dừng lại.
Cô gái với mái tóc đen, hai bên buộc hai lọn nhỏ, phần đuôi hòa vào mái tóc dài suôn mượt. Trên tóc gắn thêm lông vũ trắng làm phụ kiện. Có lẽ để phù hợp với khí chất của cô, vẫn là váy trắng nhưng so với bộ ban đầu, chất liệu này tinh tế hơn nhiều.
Dây váy buộc thành hai chiếc nơ trên vai, để lộ xương quai xanh, nơi được tô điểm thêm chiếc vòng choker hình bươm bướm màu trắng. Đáng chú ý nhất là đôi cánh thiên thần lớn gắn sau lưng.
Đường viền mắt hơi nhếch, má ửng hồng nhạt, cánh tay vẽ hình xăm tạm thời, những dây leo màu đen bò từ cổ tay đến bả vai, quấn lấy bươm bướm trên xương quai xanh.
Trông như một thiên thần bị dây gai và dây leo trói buộc trên cây thập giá.
Trong sáng mà đầy mê hoặc.
Toàn trường như nín thở, không gian rộng lớn bỗng tĩnh lặng như tờ.
Lâm Niệm cũng hơi mơ hồ hỏi, “Bộ này chụp thương mại hay chụp ảnh cá nhân vậy?”
Cố Khởi lấy lại tinh thần, không kìm được nuốt nước bọt, “...Không phải. Đây là tác phẩm của tôi.”
Bộ trang phục này là ý tưởng đột nhiên lóe lên, muốn chụp bộ ảnh thiên thần tận thế, Cố Khởi vẽ phác thảo và đặt may trang phục lẫn đạo cụ. Nhưng thử qua tất cả những người quen biết, vẫn không tìm được người phù hợp.
“Rất hợp với cô.”
Cố Khởi điều chỉnh ánh sáng, không ngần ngại khen ngợi.
“Nhưng có một điều rất quan trọng.”
“Chủ đề của bộ ảnh này là thiên thần vì tư dục mà sa ngã, sinh ra dây leo đen. Nên cần có nam diễn viên xuất hiện, có thể sẽ liên quan đến vài động tác thân mật.”
“Ví dụ như liếʍ ngón tay, cắn cổ gì đó. Cô có chấp nhận được không?”
“Được thôi.” Lâm Niệm đáp thản nhiên, chẳng mấy bận tâm. Dù sao cũng là công việc, chỉ cần phân định rõ ràng là được.
Cố Khởi giơ tay ra hiệu ok, cầm máy ảnh, quay lại nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, khẽ nghiêng đầu chỉ thị.
“Cậu lên đi.”
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương