"Hà Hà, chuyện gì xảy ra a? Hàn sáng sớm liền gọi điện thoại nói cô không làm việc nữa! Cô không sao chứ?" Mễ Kiệt cực kỳ lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra.
"Không có việc gì, anh Mễ, tôi không sao, hôm nay tôi có chút chuyện, tôi xin phép nghỉ một ngày được không? Tôi không thể không đi làm, công việc này đối với tôi rất quan trọng!" Tiêu Hà Hà cực kỳ xấu hổ, tuy Mễ Kiệt là anh Mễ, nhưng khi xin phép vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
"Tốt, không thành vấn đề, chỉ là nói lời của Hàn?"
"Anh ta nói không tính, anh Mễ, tôi không có từ chức!" Tiêu Hà Hà chắc chắn nói: "Ngày mai tôi sẽ đi làm!"
"Được rồi!" Mễ kiệt buông điện thoại xuống lại càng nghi hoặc, xem ra Hà Hà cùng Tần Trọng Hàn thật sự có quan hệ đặc biệt gì đó.
"Ngữ Điền, chúng ta về nhà mẹ có được không?" Tiêu Hà Hà hỏi.
Cô quyết định mang Ngữ Điền đi, về nhà trọ!
"Mẹ, chúng ta không chờ cha mà trở về trước sao? Cha nói muốn chúng ta ngoan ngoãn ở nhà chờ người trở về! Còn nói buổi tối cha sẽ đón Thịnh Thịnh về a...! Thịnh Thịnh là anh con hay là em con? Ba nói, con cùng Thịnh Thịnh đều là con của hai người!" Ngữ Điền mở to hai mắt nghi hoặc nhìn cô.
"Có thật không? Anh ta nói khi nào." Tiêu Hà Hà hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy với Ngữ Điền, Tần Trọng Hàn này, tới cùng trong hồ lô của anh muốn làm cái gì a? "Mẹ cũng không biết Thịnh Thịnh lớn hay là con lớn!"
Hình như là không kém bao nhiêu đâu?
Ngữ Điền khó hiểu nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu, nhíu mày. "Mẹ như thế nào cũng không biết vậy?"
Tiêu Hà Hà nhìn hắn một cái, Thịnh Thịnh so với Ngữ Điền tâm trí thành thục chút, vậy thì Thịnh Thịnh lớn đi. "Ngữ Điền, Thịnh Thịnh lớn, Thịnh Thịnh là anh, về sau con có anh trai bảo vệ! Ngữ Điền thích anh trai Thịnh Thịnh sao?"
Cô cẩn thận hỏi thăm, lo lắng hai đứa con cùng một chỗ có thể ghen tị lẫn nhau không?
"Uh"m! Thích!" Ngữ Điền gật đầu, có anh trai rất tốt!
"Cha thật sự nói muốn đón anh trai Thịnh Thịnh trở về sao? Ch biết anh trai Thịnh Thịnh đã đổi trường học sao?" Tiêu Hà Hà hỏi.
"Cha chưa nói nha!" Ngữ Điền nhíu mày. "Chúng ta đây đi đón anh ấy có được không? Sau đó gọi điện thoại cho cha?"
"Uh"m! Tốt, Ngữ Điền thật thông minh!" Tiêu Hà Hà mang Ngữ Điền ra ngoài đi dạo một ngày, lúc chiều đi đón Thịnh Thịnh, sau đó ba mẹ con về tới nhà trọ.
"Mẹ, Ngữ Điền làm sao có thể thành con của người rồi hả?" Thịnh Thịnh lập tức có chút không thích ứng được.
Tiêu Hà Hà không biết nên giải thích như thế nào cùng Thịnh Thịnh, lúc này Ngữ Điền lại nói nói: "Thịnh Thịnh, cậu nói chúng ta là song sinh sao?"
Thịnh Thịnh lắc đầu, hồ nghi ánh mắt nhìn hướng Tiêu Hà Hà, nếu Ngữ Điền là con của mẹ, vậy chú ấy cùng mẹ chẳng phải là trước kia đã quen biết?
"Thịnh Thịnh, Ngữ Điền cùng con đều là con của mẹ, về sau chúng ta lại nhiều người thân hơn, mẹ hi vọng anh em các con cái có thể ở chung thật tốt, như vậy mẹ cả đời cũng không có gì mong muốn nữa rồi!"
"Vậy mẹ sẽ cùng chú ấy kết hôn sao?" Thịnh Thịnh hỏi vấn đề mà cậu lo lắng nhất.
Sắc mặt Tiêu Hà Hà trắng bệch, nói sang vấn đề khác. "Mẹ đi nấu cơm cho hai con!"
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Tiêu Hà Hà nhìn đến là số điện thoại Tần Trọng Hàn lóe sáng, lập tức tắt máy!
"Mẹ, là cha sao?" Ngữ Điền nhớ đến còn chưa nói cho cha là bọn họ cùng mẹ trở lại nha!
"Không có, gọi lộn số!" Tiêu Hà Hà lập tức che dấu.
Nhưng mà 20 phút sau, cái người gọi lộn số, giống như gió cuốn lao vào nhà trọ Tiêu Hà Hà, nhìn đến hai đứa con đều ở nhà, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, gắt gao trừng mắt Tiêu Hà Hà, bộ dạng hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống! Người phụ nữ chết tiệt này! Hại anh cho rằng con trai bị mất tích rồi!
Tiêu Hà Hà không lên tiếng, cũng không nhìn anh cái nào. Sau khi anh đi vào, Tiêu Hà Hà xoay người đi vài bước, cô đột nhiên lại là quay đầu.
Anh có vẻ vội vàng, đầu tóc có phần hỗn độn, vốn dĩ tây trang thẳng tắp không có một nếp nhăn, thế mà hiện tại đầy có nếp nhăn rồi.
Tần Trọng Hàn nhìn cô, Tiêu Hà Hà nhíu mi nói: "Anh có thể trở về rồi, sáng sớm ngày mai tôi đưa Ngữ Điền đi nhà trẻ! Chúng tôi nơi này không chào đón anh!"
Tần Trọng Hàn lại nở nụ cười, ánh mắt của anh bỗng nhiên có nhiệt độ khác thường, tuấn dung trầm mặc giống như băng sơn hòa tan. Tiêu Hà Hà ngơ ngẩn nhìn anh, thế nhưng anh lại đột ngột nở nụ cười như vậy, tiếng cười trầm thấp truyền vào lỗ tai cô, cô càng thêm ảo não nhíu mi. "Anh cười cái gì? Có cái gì buồn cười?"
"Em ở đây tức giận vì chuyện tối qua?" Anh nghĩ nhất định là cô đang tức giận tối hôm qua anh mạnh bạo với cô đi?
Mặt Tiêu Hà Hà trở nên đỏ bừng, xoay người không lại để ý anh.
"Cha, người làm sao vậy?" Ngữ Điền cũng đã phát hiện dị thường. "Con hôm nay có thể không trở về nhà ông nội sao?"
Tần Trọng Hàn chưa trả lời, Tiêu Hà Hà đã khẩn trương lên.
Nhìn thoáng qua thân thể căng thẳng của Tiêu Hà Hà, Tần Trọng Hàn gật đầu. "Về sau cũng không cần trở về nhà ông nội nữa!"
"Thật sự sao?" Ngữ Điền hưng phấn la lên. "Nhưng nếu ông nội tức giận thì làm sao bây giờ?"
"Kệ ông nội!" Tần Trọng Hàn khó có được hài hước một lần.
"Chú..." Mặt Thịnh Thịnh xoắn xuýt, có chút bận tâm, muốn hỏi lại không dám hỏi ra miệng.
"Làm sao vậy?"
"Chúng ta có thể nói chuyện chứ?" Thịnh Thịnh suy xét trong chốc lát, nói.
Tiêu Hà Hà buồn cười, phương thức Thịnh Thịnh nói chuyện càng lúc càng giống người lớn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu giờ phút này đang lo lắng, trong lòng cô đau xót, có chút áy náy, hôm nay cả buổi trưa đều ở bồi bên người Ngữ Điền, xem nhẹ Thịnh Thịnh.
Tần Trọng Hàn gật đầu. "Được rồi, có việc nói đi!"
"Chú sẽ lấy mẹ sao?" Thịnh Thịnh hỏi. "Ý cháu là hai người sẽ kết hôn sao?"
Tần Trọng Hàn trong lòng căng thẳng, ánh mắt phút chốc sắc bén, khóa lại Thịnh Thịnh mặt, đứa nhỏ này xem ra đối Tiêu Hà Hà là cực kỳ bảo vệ, nó đang sử dụng ngữ khí đàm phán của người lớn nói chuyện với mình.
"Chú không có thể trả lời sao?" Thịnh Thịnh tiếp tục hỏi. "Hay là căn bản chú không muốn cưới mẹ?"
Tiêu Hà Hà kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Thịnh Thịnh sẽ hỏi như vậy, trong lúc này có chút lo lăng, cô biết cô và Tần Trọng Hàn không có khả năng, bởi vì anh là sao trên trời, mà cô chưa bao giờ nuôi mộng hái sao.
Hiện tại cô thật bình tĩnh mở miệng ngăn lại: "Thịnh Thịnh, mẹ cùng chú chỉ là bạn bè, mẹ không cùng chú kết hôn, mẹ có con cùng Ngữ Điền đã rất vui vẻ rồi! Chú có cuộc sống riêng, Thịnh Thịnh không cần hỏi lại được không?"
Nghe được lời nói của Tiêu Hà Hà, nhiệt độ trong mắt Tần Trọng Hàn lạnh xuống, tuấn dung lại lạnh lùng vô tình, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, thậm chí ngay cả chính mình cũng không biết nói cái gì, "Chúng ta sẽ ở cùng một chỗ!"
"Đó chính là ở chung bất hợp pháp rồi!" Thịnh Thịnh mím môi, quay đầu lại hỏi Ngữ Điền. "Cậu nguyện ý làm con riêng sao?"
"Con riêng là gì?" Ngữ Điền khó hiểu.
Tâm Tần Trọng Hàn cùng Tiêu Hà Hà đồng loạt căng thẳng, cái từ "con riêng" này khiến cho tâm của họ đều chấn động một chút. Tần Trọng Hàn nói: "Ngữ Điền không phải con riêng, con cũng không phải! Về sau của hộ khẩu của hai đứa đều viết vào của cha, nhớ kỹ ta là cha của hai đứa! Thịnh Thịnh về sau đổi tên, gọi Tần Thiên Thừa! Cùng bối phận với Ngữ Điền!"
Thịnh Thịnh vô lực trợn trắng mắt, đột nhiên cảm giác được ông chú này thật sự quá bá đạo. "Mẹ, người xem đây?"
Tiêu Hà Hà nghe ngữ khí Tần Trọng Hàn bá đạo, đột nhiên có chút tức giận, anh dựa vào cái gì mà quyết định như vậy? Anh còn muốn mang Thịnh Thịnh đi luôn phải không? Tiêu Hà Hà nở nụ cười, cảm thấy lời của anh cực kỳ buồn cười.
"Thịnh Thịnh họ Tiêu!" Tiêu Hà Hà cố chấp nói.
"Con không có ý kiến! Con nguyện ý theo họ Tiêu!" Thịnh Thịnh cực kỳ chân chó nói.
"Con cũng có thể họ theo Tiêu sao? Con cũng muốn giống mẹ họ Tiêu...!" Ngữ Điền nhút nhát mở miệng, hoàn toàn không thấy thấu bên ba đạo mãnh liệt trong này. "Ba, có thể chứ?"
"Đáng chết!" Tần Trọng Hàn thấp giọng nguyền rủa!
Dường như ánh mắt của hắn nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm Tiêu Hà Hà, ánh mắt kia giống như đều có thể đem cô đâm thủng, nếu như nó là đạn, Tiêu Hà Hà hiện tại nhất định bị anh bắn toàn đến toàn thân vỡ nát rồi.
"Cha, người nói mẹ đáng chết sao?" Ngữ Điền lại hỏi một câu.
Tần Trọng Hàn càng thêm vô lực, "Cha..."
"Cha ơi! Ngữ Điền không muốn mẹ chết, Ngữ Điền mới vừa tìm được mẹ, ba mà không cần nói lại chuyện đáng sợ như vậy có được không?" Ngữ Điền nói xong liền khó chịu.
"Ách!" Tần Trọng Hàn có chút kẹt.
Tiêu Hà Hà lần đầu tiên nhìn thấy anh quẫn bách như vậy, xoay người, môi của cô nhịn không được nhếch lên.
"Đúng vậy, Ngữ Điền, ba cậu thật sự ở nguyền rủa mẹ chết, cậu nhanh cầu xin ông ấy đi, để cho ông ấy thu hồi lời của ông ấy, bằng không về sau chúng ta không thấy được mẹ rồi!" Thịnh Thịnh lại thêm dầu vào lửa.
"Được được, cha thu hồi, cha cũng không nói gì mẹ, cha đến người nào cũng không nói!" Tần Trọng Hàn xem như hạ vũ khí đầu hàng.
"Vậy nguời giải thích với mẹ đi thôi!" Ngữ Điền xoa đôi mắt.
"Này..." Tần Trọng Hàn mặt đều nhanh tái rồi.
Tiêu Hà Hà muốn cười lại không dám cười, lần đầu tiên cô phát hiện được người khác bảo vệ có cảm giác hạnh phúc như thế, mặc dù là hai đứa nhỏ, nhưng mà cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Cô là người mẹ hạnh phúc nhất thế giới này rồi.
"Ngữ Điền, cha cậu giống như không biết giải thích nha...!"
"Thịnh Thịnh!" Tần Trọng Hàn đột nhiên cảm giác là mình đã đắc tội Thịnh Thịnh phải không? Anh tìm tòi nghiên cứu, con ngươi nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của Thịnh Thịnh, giờ khắc này, Ngữ Điền đột nhiên nói: "Oa! Thịnh Thịnh cùng cha có ánh mắt thật giống nhau nha...!"
Tiêu Hà Hà sửng sốt, trong lòng nghĩ, không biết Thịnh Thịnh là do Tần Trọng Hàn cùng người phụ nữ nào sinh ra!
Tần Trọng Hàn cũng rất kinh ngạc, nhưng mà anh biết anh chỉ có một đứa con là Ngữ Điền, bởi vì khi quan hệ cùng bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng không để lại giống mầm! Biện pháp anh làm luôn luôn hoàn hảo. Anh có tự tin, ngoại trừ Ngữ Điền ra, anh không có đứa con nào khác! "Ngữ Điền, đi chơi đi!"
"Ngữ Điền, tớ xem cậu vẫn theo họ với cha cậu đi, tớ theo mẹ họ thì tốt rồi!" Thịnh Thịnh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười có chút gian trá, hừ, đã không muốn cùng mẹ kết hôn lại còn muốn chiếm tiện nghi của mẹ, cùng ánh mắt cậu giống nhau thì có gì đặc biệt hơn người, cậu cũng không lạ gì.
"Không cần! Tớ cũng muốn theo họ mẹ!" Ngữ Điền cố chấp.
Tần Trọng Hàn hết chỗ nói rồi! "Tiêu Hà Hà, em bắt cóc con tôi!"
Ngữ khí của anh mang theo chút lên án, tựa hồ còn có chút cảm giác ủy khuất.
Tiêu Hà Hà xoay người, có chút đắc ý, nhưng nhanh chóng che đi tâm của mình. "Chuyện này không trách tôi được!"
Là do bản thân anh không có mị lực, không trách cô được. Chẳng qua Ngữ Điền làm sao có thể theo họ của mình, nó dù sao cũng là con cháu Tần gia, cô cũng sẽ không đồng ý Ngữ Điền theo họ mình, chỉ cần Tần Trọng Hàn không vượt quá mức, cô sẽ không làm chuyện gì quá phận!
"Ngữ Điền, Thịnh Thịnh, chúng ta ra ngoài ăn được không?" Tần Trọng Hàn quyết định dụ dỗ hai nhỏ cùng mình đứng chung mặt trận, ổn định trước rồi nói, hiện tại là Tiêu Hà Hà đang dẫn đầu ưu thế, mà anh giống như thành người cô đơn.
"Không cần!"
"Không cần!"
Hai đứa nhỏ gần như là đồng thời phản đối.
Tần Trọng Hàn vấp phải trắc trở, sờ sờ cái mũi, cảm giác có chút xám xịt, khi nào anh lại chật vật như vậy?
"Mẹ đi nấu cơm!" Tiêu Hà Hà tâm tình càng thêm vui vẻ, khóe môi dương lên độ cong đắc ý, có chút âm thầm vui vẻ.
Tần Trọng Hàn mắt nhìn nhà trọ, chỉ có hai căn phòng, bắt đầu nói: "Hai đứa, chúng ta đổi chỗ ở đi, hay trở về nhà của chúng ta nha?"
"Không cần! Con muốn cùng mẹ cùng một chỗ!"
"Thế nhưng ở đây không đủ phòng!" Tần Trọng Hàn mở miệng.
"Con cùng anh trai Thịnh Thịnh ở chung!" Ngữ Điền nói xong, hỏi câu Thịnh Thịnh, "Tớ và cậu có thể ở chung chứ?"