"Ừ!" Giọng anh trầm thấp mang theo một chút khàn khàn. "Không phải cô muốn gặp con sao?"
"Sau đêm nay thì tôi có thể nhìn thấy con sao?" Tiêu Hà Hà cần khẳng định lại.
"Vậy để xem biểu hiện của cô, nói chính xác là tôi không chắc chắn!" Hồ ly tiên sinh ánh mắt chứa đựng một chút ý cười. "Thời hạn ba tháng, làm người phụ nữ của tôi ba tháng thế nào?"
"Anh..." Cô kinh ngạc.
"Cái này rất công bằng, cô có thể không làm, không ai ép buộc cô! Chỉ là cô vĩnh viễn cũng đừng mong gặp được đứa nhỏ, cô có thể không đồng ý!"
Nghe được lời nói này của anh trong nháy mắt cô lại có cảm giác cả người buồn bực, đầu óc một mảnh trống không. "Anh bây giờ là đang đe dọa tôi!"
"Tiểu thư, đây xem như giao dịch, không thể gọi là đe dọa. Tôi là một thương nhân mà đã là thương nhân thì làm sao có thể làm một cuộc giao dịch lỗ vốn được chứ? Đúng hay không?" Hồ ly tiên sinh kề sát một chút, ánh mắt thâm túy nhìn chằm chằm gương mặt Tiêu Hà Hà.
"..." Cô không nói gì, chỉ hận không thể kéo mặt nạ của anh xuống.
"Tiểu thư, nếu cô không làm giao dịch này, mời lập tức đi ra ngoài!" Hồ ly tiên sinh giọng nói đã có chút không kiên nhẫn. "Tôi còn có việc, không muốn lãng phí thời gian!"
Khuất nhục trong lòng Tiêu Hà Hà dấy lên, quay mặt đi chỗ khác, không dám để cho nước mắt rơi xuống. "Không, tôi không đồng ý! Nhưng tôi muốn gặp đứa nhỏ!"
Cô không chịu khuất phục hét lên. "Anh không cho tôi gặp đứa nhỏ, tôi liền quấn lấy anh!"
"Quấn lấy tôi làm gì?" Anh cười khẽ. "Này ở trong phòng không có ai, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cô không sợ tôi làm gì cô sao?"
"Anh!" Tiêu Hà Hà nhíu mày, bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt. Oán hận nhìn anh, cái này nếu mở mặt nạ quả thực cùng người kia rất giống nhau, như vậy đáng hận!
"Hận tôi?" Anh nhíu mày.
"Đúng! Tôi hận anh! Hận anh!" Cô gầm nhẹ!
"Hận đi!" Anh cười.
Tiêu Hà Hà cúi đầu, cảm giác được đôi mắt nóng rực.
"Lại đây!" Anh ngồi trên ghế sofa ra lệnh nói, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Tiêu Hà Hà trong lòng run sợ, lắc đầu.
"Vậy cô ở lại đi, tôi đi trước!" Hồ ly tiên sinh ngay lập tức đứng lên, "Cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ, tối mai, nếu cô không thể trả tất cả mọi giá, như vậy tôi cũng không thể bảo đảm còn có thể chào tạm biệt cô hay không!"
Nói xong, anh đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Hà Hà trong lòng vụt qua một cái, vội vàng kêu lên: "Tiên sinh, anh không được đi! Tôi muốn gặp con tôi!"
Nhưng mà, người kia đã mở cửa ung dung mà đi ra ngoài, không một chút lưu luyến.
Trong biệt thự một mảnh im lặng, khi Tiêu Hà Hà đuổi theo tới thì chiếc Bently đã rời khỏi.
Tiêu Hà Hà bây giờ giống như là bị lấy mất trái tim, sau đó lại bị một tầng sương mù che đậy.
Cô khóc.
Trong lòng Tiêu Hà Hà dâng lên một trận ủy khuất cùng đau lòng, cuối cùng không khống chế được chính mình mà khóc thành tiếng, vì sao cô muốn gặp con của cô lại khó như vậy? Vì sao anh phải xỉ nhục cô như vậy?
Tiêu Hà Hà không biết mình làm sao trở về, tối nay, cô lại mất ngủ!
Tại phòng làm việc.
"Cà phê!" Trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp mạnh mẽ.
Tiêu Hà Hà lập tức lắc đầu, bắt buộc chính mình bình tĩnh, hôm nay không có tinh thần, trong đầu cứ hiện lên lời nói của hồ ly tiên sinh tối hôm qua.
Đem cà phê vào, vừa muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe được Tần Trọng Hàn nói: "Tối hôm qua không ngủ?"
"Ách!" Tiêu Hà Hà cơ thể run lên, cô chọn cách im lặng, mà anh có vẻ là rất hứng thú.
"Tại sao tối hôm qua không ngủ?"
Tiêu Hà Hà giương mắt, thấy anh đang nhìn cô.
Mắt có chút đau nhức, đêm qua khóc quá lâu, một mình ở trên đường núi đi rất lâu, vất vả lắm mới bắt được xe, trở về nhà lại khóc rất lâu, sau đó mắt cũng sưng lên, gần như không mở ra được.
Cô chỉ thấy lông mày anh khẽ nhíu lại, trong mắt hình như mang theo một chút ý cười khó hiểu. Tiêu Hà Hà nhìn Tần Trọng Hàn, cảm thấy đáy lòng dâng lên một trận bi thương vô hạn.
Cô biết Tần thị luôn luôn coi trọng diện mạo và tinh thần của nhân viên, cho nên thân làm tổng giám đốc như anh thăm hỏi một chút cũng rất bình thường. Cô lập tức rũ mắt xuống: "Thực xin lỗi, sẽ không có lần sau!"
Anh đứng lên, vòng qua bàn làm việc, lập tức kề sát vào cô, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có một mùi nước hoa quen thuộc, nháy mắt cuốn lấy tất cả khứu giác của cô.
Tiêu Hà Hà khẳng định lại một lần nữa, trên người đàn ông đều có mùi thuốc lá, với lại đàn ông đều sống dựa vào nửa thân dưới.
"Cho cô nghỉ nửa ngày, về nhà ngủ đi!" Giọng nói của anh lập tức trầm xuống, mang theo một chút tia tối mập mờ, hơi thở của anh rất nhẹ lướt nhẹ qua da thịt cô như đang trêu chọc. "Tôi cũng không thích thấy phụ nữ không có tinh thần!"
Tiêu Hà Hà lập tức cứng đờ, cũng quên đi phải thở, cô không nghĩ tới Tần Trọng Hàn lại cho cô nghỉ, anh luôn luôn có yêu cầu rất nghiêm khắc. Lần này tại sao lại nhân từ như vậy? Nhưng cô lập tức nói:" Tổng giám đốc, không cần! Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc.""
"Đi về! Cô như vậy sẽ phạm sai lầm, tạo thành tổn thất, công ty lại phải bồi thường!" Anh lạnh lùng nói.
"Nhưng mà thật sự không cần, tôi có thể tiếp tục làm việc!" Trước kia lúc đi làm thêm cô cũng đã làm rất nhiều công việc, mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba tiếng cũng rất bình thường.
"Tiêu Hà Hà, cô có phải rất thích chống lại tôi hay không?" Tần Trọng Hàn nhíu mày, giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn.
"Tôi không có!" Cô thấp giọng nói, từng bước lui về sau, tổng giám đốc đứng gần cô quá, mặc dù giữa họ dường như là đã hôn môi vài lần rất ám muội, nhưng cuối cùng chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Cô không có nghĩ nhiều, nhưng mà anh lại quan tâm cô như vậy trong lòng cô vẫn là vô cùng cảm kích.
Nhìn cô lui về phía sau, Tần Trọng Hàn khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười, mặc dù anh không cảm giác được sự hiện diện của nó."Vậy lập tức trở về nhà ngủ đi!Nghe lời!"
Giọng nói ôn nhu nhất thời khiến người ta có chút hoảng hốt, nhưng mà Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy lòng đau xót, trong lòng thầm hạ quyết tâm làm xong việc hợp tác cùng WVL thì cô sẽ từ chức.
Tần Trọng Hàn nhìn cô có chút thất thần, ánh mắt phức tạp, cúi đầu nhìn cô. "Đi về nghỉ ngơi đi!"
"Cám ơn tổng giám đốc! Tôi đi về trước!" Tiêu Hà Hà trong lòng cảm kích, thanh âm rất nhỏ, xoay người rời đi.
Tần Trọng Hàn ánh mắt hơi hơi híp lại, nhìn bóng dáng cô rời đi, khóe môi vẽ lên một nụ cười như có như không, trong mắt hiện lên tia sáng kì lạ.
Tiêu Hà Hà không sao ngủ được, cả một buổi chiều đều ở trong nhà đứng ngồi không yên, vẫn như cũ gọi điện cho cô giáo nói tối nay không tới đón Thịnh Thịnh, tối nay cô muốn đi gặp hồ ly tiên sinh, cô biết mình khó mà chạy thoát được kiếp nạn này!
Biết mình không thể né tránh, biết tối nay cô sẽ lại một lần nữa mất đi chính mình! Trong lòng cô giống như rơi vào vết nứt ở Bắc Cực lạnh như vậy.
Chín giờ tối.
Tiêu Hà Hà dựa theo thời gian ngày hôm qua mà xuất hiện trước cửa biệt thự, cửa mở, vẫn như cũ chính là một cái mặt nạ hồ ly, nhưng mà quần áo đã thay đổi một thân tây trang thẳng thớm.
Tiêu Hà Hà theo anh đi vào.
Hồ ly tiên sinh vẫn như cũ ngồi trên ghế sofa hút thuốc, tư thế tao nhã giống như một hoàng tử.
Im lặng một lúc, cuối cùng cô cũng bình tĩnh nói."Tôi đồng ý rồi, ngài phải đồng ý để cho tôi gặp con tôi."
"Thời gian ba tháng, cô làm tốt một chút, có thể rất nhanh gặp được con! Phải xem biểu hiện của cô rồi!" Giọng anh trầm thấp vang lên, nhưng mà lời của anh, giống như kim châm đâm vào tim cô vô cùng đau đớn.
Tiêu Hà Hà cắn môi, gật gật đầu.
"Vẫn còn một chuyện, thời gian này, cô không được gần gũi với người đàn ông khác, tôi thích phụ nữ sạch sẽ, hiểu chưa?"
Cô vẫn như cũ cắn môi, không có mở miệng, cô từ trước đến nay không có gần gũi với đàn ông a, nhưng mà ngoại trừ Tần Trọng Hàn đã từng hôn cô, sau đó chính là hồ ly tiên sinh.
"Trả lời tôi!"
"Tôi hiểu rồi!" Cô mở miệng, giọng nói nghẹn ngào mang theo chút khàn khàn.
Anh nghe được giọng nói của cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm. "Lại đây!"
Cô hướng phía trước đi từng bước, rất chậm rất chậm.
Anh lại một phen kéo cô qua, Tiêu Hà Hà hét lên một tiếng, đã rơi vào lòng anh, nâng mắt nhìn anh, anh cúi đầu xuống xuyên qua mặt nạ ánh mắt của anh khóa lại gương mặt của cô đột nhiên ánh mắt có chút căng thẳng.
Anh thấy được đôi mắt sưng đỏ của cô, trong mắt mang theo tơ máu, chất lỏng trong suốt theo khóe mắt rơi xuống, nước mắt mãnh liệt chảy ra...
"Khóc cái gì?" Thanh âm của anh có chút khó chịu.
Mặt của cô vô lực mà dán vào ngực anh, một cỗ cảm giác đau xót, ủy khuất cùng nhục nhã kéo tới, làm cho Tiêu Hà Hà nhịn không được mà khóc thành tiếng.
"Tôi hận anh, tôi hận anh!" Cô khóc, vừa quay đầu lại, dùng sức cắn vào vai hồ ly tiên sinh!
Trong lòng cô tràn ngập đau đớn cùng xấu hổ và tức giận!
Cô cắn thật mạnh vào, anh lại chịu đựng không nói gì, chỉ là ôm cô đi lên lầu hai. Cảm giác giống như buổi tối năm năm trước kia, bất lực cùng bất đắc dĩ như vậy!
Cuối cùng cô cũng nếm được mùi tanh của máu lập tức buông anh ra liền nhìn thấy trên áo sơ mi của anh có một vệt máu cùng dấu răng của cô.
Anh cảm nhận được thân thể gầy yếu của cô đang run rẩy trong lòng anh, cố nén lại hạ bộ đang căng cứng, anh nhắm nghiền hai mắt, nhưng nháy mắt lại mở ra, ôm cô đặt trên giường.
Khuôn mặt của cô tràn đầy nước mắt nhất thời làm cho anh có chút luống cuống liền buông cô ra, anh cũng không làm gì nữa chỉ là đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, mạnh mẽ hút một hơi rồi tiếp tục im lặng.
Cô khóc thút thít, cảm giác được hồ ly tiên sinh không có làm cái gì, cô mở mắt ra, tìm kiếm thân ảnh của anh, mới phát hiện thân ảnh cao lớn kia đang đứng bên cửa sổ, nhưng mà thân ảnh kia tuy cao lớn nhưng lại có vẻ vô cùng cô đơn.
Mùi thuốc lá từ từ truyền tới, trong lòng Tiêu Hà Hà lại cảm thấy có chút phiền muộn, tại sao lại có cảm giác này ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Cô đảo mắt nhìn cách trang trí trong phòng, mới hát hiện, vật dụng vẫn như vậy, không có thay đổi, ngoại trừ việc không có một hạt bụi nào, vẫn là không có một hạt bụi nào.
Anh không nói lời nào, chỉ đứng đó hút thuốc, cô ngồi trên giường, cuộn mình lại, nhưng cũng không biết nói cái gì.
Bầu không khí căng thẳng, nặng nề như vậy, làm cho người ta không biết làm sao.
"Đi tắm đi!" Đột nhiên, anh lạnh lùng nói.
Cô sửng sốt, mặt nóng lên.
Hồ ly tiên sinh nhìn hai gò má phiếm hồng của cô, đẹp đến mức khiến cho đàn ông muốn phạm tội, anh liền quay mặt chỗ khác, cố nén kích động trong lòng, hung hăng hút một hơi thuốc.
Tiêu Hà Hà nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn lướt qua tấm lưng của anh, cô đứng lên hướng phòng tắm đi tới, sau đó nghe được anh nói: "Trong tủ quần áo có áo ngủ!"
Cô sợ tới mức run cầm cập, không nói gì.
Mở tủ ra, nhìn thấy toàn là quần áo của con gái, cùng năm năm trước giống nhau, cô liền kinh ngạc.
"Những cái này là năm năm trước chuẩn bị cho cô!"
Cô trong lòng hoảng hốt, tại sao không vứt đi chứ?
Anh tiếp tục hút thuốc, thúc giục."Nhanh lên!"
Cô vào phòng tắm.
Khi trở ra, nhìn thấy trong tay anh vẫn cầm một điếu thuốc như cũ.
Nghe cô mở cửa ra, anh nâng mắt nhìn về phía cô.
Mà cô lấy chính là một chiếc váy ngủ bằng bông khá đơn giản, mang dép lê, đôi chân trắng noản vẫn còn đọng lại chút nước, tóc ước sũng tùy ý buông xuống trên, liền lo lắng bất an đứng ở trước cửa phòng tắm.
Căng thẳng, bất an, ngượng ngùng, bất lực...
Anh nhìn ánh mắt u ám của cô, xoay người ấn nút điều khiển từ xa tất cả đèn đều tắt!
"Ách!" Bóng tối buông xuống, Tiêu Hà Hà sợ tới mức la lên một tiếng.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, cô theo bản năng mà tìm kiếm đến chỗ hồ ly tiên sinh vừa đứng, trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù nhìn không thấy cái gì như vậy nhưng mà cô vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén thật sâu khóa lại cô, ánh mắt kia, sắc bén giống như dã thú, hận không thể xé nát con mồi như cô ngay tại chỗ.