"Chú, ở đây nước trái cây uống rất ngon nha, nhưng mà uống nhiều quá thì phải đi tiểu a! Ách...Bò bít tết ăn cũng rất ngon...Nhưng mà mẹ của con bận tăng ca cũng không có ăn được bò bít tết ngon như vậy a!"
"Mẹ con cũng tới?" Tần Trọng Hàn rất muốn biết một chút về mẹ của đứa nhỏ này, muốn nhìn xem kiểu phụ nữ gì lại để cho con của mình đi bán BCS.
"Đúng a, nhưng mà mẹ của con lại đi làm việc rồi!" Thịnh Thịnh cười tít mắt nhìn anh, không biết tại sao mà từ khi chú ấy mua hết tất cả BCS lần trước thì cậu bắt đầu cảm thấy chú ấy rất thân thiết: "Chú, chú BCS chú mua đã dùng hết chưa?"
"Tiểu tử, con lại muốn bán cho tôi cái kia nữa phải không?"
Đi đến WC anh đem Thịnh Thịnh thả xuống đất: "Tự mình đi tiểu, chú chờ con, đi ra chúng ta lại nói chuyện tiếp!"
"Được!" Ngoan ngoãn chạy vào.
Tần Trọng Hàn nhìn đứa nhỏ này, chính là cảm thấy cực kỳ thân thiết, tám phần là đứa nhỏ này cùng Ngữ Điền đều lớn bằng nhau, rất đáng yêu cũng rất thông minh, khiến anh thiếu chút nữa bị bẽ mặt rồi.
Sau khi đi tiểu xong, chỉnh sửa lại quần áo có in hình hoạt hình xong, Thịnh Thịnh đi ra, hướng về phía Tần Trọng Hàn cười: "Chú, mẹ của con không cho con bán BCS nữa. Cho nên sau này chú muốn mua BCS thì phải đi nơi khác rồi!"
Thịnh Thịnh cực kỳ tốt bụng nói cho anh biết.
Tần Trọng Hàn sửng sốt: "Tại sao lại không bán?"
"Mẹ nói Thịnh Thịnh quá nhỏ nên cái đó không thích hợp với trẻ con."
Cái này còn không khác biệt lắm, biết đứa nhỏ còn rất nhỏ vậy thì tại sao lại có thể để đứa nhỏ bán cái kia chứ!
"Chú, nếu người không dùng được hết thì có thể thổi thành bong bóng sau đó trên bong bóng vẽ xe tải, mèo máy rồi treo trong phòng để nhìn a!"
"Ách!" Có chút đau đầu, sáng kiến của đứa nhỏ này có lẽ thật sự có thể thử xem, điều trước tiên là... anh có thể đã điên rồi: "Tiểu tử, con học của ai a?"
"Đào Cát Cát luôn làm như vậy a!" Thịnh Thịnh nói xong cười khanh khách để lộ đôi má lúm đồng tiền rất đáng yêu: "Chú, người biết Đào Cát Cát sao?"
Trời!
"Chú không biết!" Tần Trọng Hàn không hiểu sao lại không có cảm thấy cậu phiền, có lẽ nguyên nhân là do đứa nhỏ này cùng Ngữ Điền lớn bằng nhau đi, nhìn thấy đứa bé này anh lại nghĩ đến Ngữ Điền con trai anh. Nhất định là mấy hôm nay không gặp Ngữ Điền cho nên mới thấy đứa nhỏ này thân thiết như vậy! Anh nghĩ!
"Đào Cát Cát là..." Thịnh Thịnh không ngại phiền mà giải thích.
Tần Trọng Hàn nhíu mày, có thể nhìn cậu thao thao bất tuyệt giải thích chuyện của bọn họ ở nhà trẻ, anh không có cắt đứt lời cậu, mặt mày hớn hở, không hiểu sao còn muốn cười.
"Nói xong chưa?" Sau khi cậu dừng lại, Tần Trọng Hàn kiên nhẫn hỏi.
"Chú, phải cám ơn chú a!" Thịnh Thịnh sau khi nói cho anh hiểu xong rất chân thành đối với Tần Trọng Hàn nói tiếp.
"Cám ơn chú cái gì?" Tần Trọng Hàn nhíu mày.
"Cám ơn chú đã cứu mẹ con nha, bằng không mẹ của con không biết phải chịu bao nhiêu vất vả nữa!" Thịnh Thịnh vui vẻ nói "Mẹ có việc làm rồi mà vẫn phải đi làm thêm cho nên Thịnh Thịnh phải nhanh lên một chút đi kiếm tiền giúp mẹ trả nợ sau đó nuôi mẹ!"
"Con kiếm tiền?" Anh kinh ngạc.
"Đúng vậy! Con sẽ kiếm tiền, con còn thiết kế trò chơi nữa!" Thịnh Thịnh hướng tới nói.
"Con?" Tần Trọng Hàn kinh ngạc.
"Chú, người không tin sao?Chú có MSN không? Không tin con có thể đem trò chơi của con gửi cho chú chơi a!" Thịnh Thịnh rất kiêu ngạo nói.
Kinh ngạc, Tần Trọng Hàn gật gật đầu lại không có cự tuyệt: "MSN của chú là..."
Anh nghĩ mặc kệ đứa nhỏ này nói có phải là thật hay không nếu thật sự có trò chơi đó thì anh đưa cho Ngữ Điền chơi cũng rất tốt!
"Dạ! Con nhớ rồi, vậy nữa con sẽ gửi cho chú a, chú chơi đi rồi cho con ý kiến a!"
"Con thật sự nhớ?" Tần Trọng Hàn kinh ngạc, đứa nhỏ này vô cùng thông minh rất giống anh nói một lần liền nhớ.
"Thịnh Thịnh con đang ở đâu?" Mễ Cách chạy tới WC.
"A! Chú!" Thịnh Thịnh lập tức kêu lên một tiếng: "Con phải đi rồi! Dì Mễ Cách đang lo lắng cho con a."
"Đi đi!" Tần Trọng Hàn vốn là muốn nói với cậu là không được nói chuyện BCS nhưng lại không nghĩ đến cùng cậu nói chuyện trò chơi kia.
Nhìn cậu rời đi, Tần Trọng Hàn đốt một điếu thuốc hút hai cái.
Đi vài bước Thịnh Thịnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Trọng Hàn cùng điếu thuốc trong tay của anh, nói: "Chú, bớt hút thuốc lại a, hút thuốc rất có hại cho sức khỏe!"
Tần Trọng Hàn sửng sốt, đứa bé này lại mang cho anh cảm giác ấm áp khó hiểu, mỉm cười gật đầu: "Chú nhớ kỹ lời của con!"
Nhưng mà nếu không hút thuốc thì thật sự là không thể.
Tần Trọng Hàn uống một ngụm cà phê, nhăn mặt nhíu mày, nhà hàng của Mễ Kiệt món ăn cùng cà phê thật giống nhau, thậm chí không bằng Tiêu Hà Hà pha.
"Tần Trọng Hàn! Cậu thật giỏi a, cư nhiên lại có một người bạn nhỏ như vậy a!" Ngô Tân Tuyên cười nói.
"Đúng vậy a! Tớ cũng không biết a, người ta gọi cậu là chú chim to đó!" Tằng Ly vừa nói vừa cười rất gian: " Buồn cười quá, đứa bé kia thật đáng yêu a!"
"Đi chết đi!" Tần Trọng Hàn phun ra hai chữ.
"Ha ha ha ha..." Tằng Ly cười toe toét, đột nhiên anh phát hiện cái gì đó liền thu lại nụ cười. Bởi vì anh phát hiện trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Trọng Hàn dường như có một dấu tay như ẩn như hiện nếu không nhìn kỹ thật đúng là không thể thấy "Hàn, mặt của cậu làm sao vậy?"
"Ách!" Tần Trọng Hàn cầm lấy ly cà phê cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu bên trong, trước mắt hiện ra một khuôn mặt: "Cà phê này mùi vị thật chẳng ra làm sao!"
"Không đúng! Cậu đánh trống lãng! Thật kỳ lạ, ai dám đánh lên mặt cậu?! Không phải là Hà Hà chứ?"
"Các người tiếp tục trò chuyện, tôi đi một chút sẽ trở lại!" Ngô Tân Tuyên nhìn thấy Mễ Kiệt liền đứng nên hướng anh đi tới.
"Cô đi đi!" Hai người cùng lúc vẫy tay.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, Tằng Ly lập tức nghiêm mặt "Không đúng, Hàn, cậu quả nhiên cùng Hà Hà có vấn đề? Vì cô ấy mà cậu đem An Xuyến sa thải sao? Sợ cô ấy biết cậu lại cố ý điều cô ấy đến bộ phận tài vụ, thật sự là không để người hiền chịu khổ, đại tổng giám đốc của chúng ta lại trở về năm xưa, đối với phụ nữ ôn nhu và chu đáo như vậy sao? Ừ...hừm? Nhất định đúng!"
Tần Trọng Hàn nhíu nhíu mày "Thì sao?"
"Ách! OK!" Tằng Ly dùng tay ra hiệu: "Tớ chỉ là rất ngạc nhiên, cậu như thế nào lại coi trọng Hà Hà như vậy a?"
"Ai nói tớ coi trọng cô ấy?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Anh có chút khó hiểu nhìn Tần Trọng Hàn: "Hàn! Chúng ta dường như quen biết 12 năm phải không?"
"Ừ!"
"Tớ càng ngày càng không hiểu nổi cậu!" Tằng Ly thở dài nói "Nhưng mà gần đây bộ dáng của cậu thật sự rất lạ, nhưng mà Hàn, Hà Hà là một người con gái rất ngây thơ, nếu cậu chỉ vui đùa một chút thì tớ khuyên cậu không nên đùa giỡn với cô ấy!"
"Cậu rất quan tâm đến cô ấy?" Giọng nói của anh có chút nguy hiểm, ánh mắt nhìn Tằng Ly chằm chằm, đột nhiên trong lòng có chút buồn bực.
"Quan tâm a, các em gái nhỏ trong công ty tớ đều quan tâm hết a!" Tằng Ly cười tít mắt nói, một đôi mắt mập mờ lóe lên: "Hàn, cậu nói thật với tớ đi cậu có phải là chỉ muốn chơi đùa một chút hay không?"
Anh không trả lời.
"Không phải chứ? Cậu đã đem cô ấy ăn sạch rồi sao? Nhìn cô ấy khi gặp cậu giống như là thấy quỷ a! Chẳng lẽ dấu tay trên mặt cậu thật sự là do Hà Hà đánh sao?" Anh cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Tần Trọng Hàn đại tổng giám đốc, đối phó phụ nữ vô cùng thành thạo. Cư nhiên bị phụ nữ quăng cho một cái tát?
"Tớ có nói là cô ấy đánh sao?"
"Vậy cậu thừa nhận là cậu bị phụ nữ đánh?" Tằng Ly nhíu mày nhìn anh.
Tần Trọng Hàn để ly cà phê xuống, cơ thể dựa ra phía sau: "Đời người dù sao cũng có một lần!"
"A! Cái gì a?" Tằng Ly kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt đầy hứng thú: "Ý của cậu là...mặt của cậu thật sự bị Hà Hà đánh sao?"
"Không chịu nổi cậu nữa, cố làm ra vẻ huyền bí!" Tằng Ly như có điều suy nghĩ: "Không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ Hà Hà này cư nhiên lại dám chọc một con cọp như cậu! Thật là khiến người khác không ngờ, ngày mai tớ hỏi cô ấy khi đánh cậu có phải rất có cảm giác thành tựu hay không?"
Tần Trọng Hàn đột nhiên vẻ mặt trở nên khó chịu, nhàn nhạt mà nói một câu: "Cậu tốt nhất không nên nhiều chuyện!"
"Thế nào? Sợ mình thật sự bị mất mặt sao?" Tằng Ly trêu ghẹo nói "Cậu yên tâm tớ sẽ thực khéo léo! Không để cho cậu mất mặt! Không cần trừng tớ, tớ chỉ là rất ngạc nhiên, tớ còn muốn nói cho Hà Hà đáng yêu biết ngàn vạn lần cần phải cẩn thận cậu!"
"Câm miệng của cậu lại nếu không cậu chết rất khó coi!" Tần Trọng Hàn cảnh cáo nói.
"Ha ha...nổi giận rồi?" Tằng Ly ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào anh mang theo một chút ý tứ sâu xa còn có sự không tin tưởng.
"Cậu gần đây dường như càng ngày càng rảnh rỗi." Trong đầu Tần Trọng Hàn hiện lên một chi nhánh của công ty ở nước ngoài, anh đan hai tay lại, có lẽ là nên đem anh ta điều tới đó!
Tần Trọng Hàn ánh mắt càng ngày càng thâm thúy, mang theo một chút mưu tính, nhìn vẻ mặt của Tằng Ly, lộ ra nụ cười ma mị: "Hoặc là tớ sẽ gọi băng sơn mỹ nhân đến, nói không chừng..."
"Tớ sai rồi!" Tằng Ly cảm thấy phía sau lưng một trận hàn khí thổi qua: "Hàn, tớ thật sự sai rồi, cậu thích ăn ai thì liền ăn người đó, tớ không có ý kiến!"
Tần Trọng Hàn ánh mắt hiện lên một chút ý cười: "Ừ! Ngô Tân Tuyên tại sao còn chưa đi lên?"
"Gặp Mễ Kiệt, cậu nghĩ cô ấy sẽ đi lên nhanh như vậy sao?" Tằng Ly liếc nhìn cầu thang bên cạnh, không có người đi đến.
"Hàn, tớ hỏi lại một lần cuối cùng." Tằng Ly lại bắt đầu không an phận.
"Ừ?" Tần Trọng Hàn càng ngày càng ghét cái tính bà tám này của anh.
Tằng Ly lại không sợ chết hỏi: "Cậu đối với Tiêu Hà Hà cuối cùng là có tình cảm gì không chứ? Thực sự bình thường như vậy sao? Không có một chút ý gì khác sao?"
Nhưng mà anh nhìn ra Tiêu Hà Hà đối với Tần Trọng Hàn mà nói, thật sự là có chút đặc biệt. Hôm nay Tần Trọng Hàn cư nhiên mang cô đi đến bệnh viện, còn sa thải An Xuyến.
Thật sự là rất kì lạ a!
"Có muốn tớ gọi điện thoại cho băng sơn mỹ nhân hay không?" Tần Trọng Hàn làm bộ cầm điện thoại.
"Tớ sai rồi! Sẽ không bao giờ hỏi nữa!" Tằng Ly giơ hai tay đầu hàng.
-----
"Thịnh Thịnh đi ngủ đi!" Tiêu Hà Hà sau khi tắm rửa thay quần áo ngủ xong, đi ra lại nhìn thấy Thịnh Thịnh còn ở trước máy vi tính tập trung đánh đánh cái gì đó: "Thịnh Thịnh?"
"Mama, hôm nay con gặp được một người chú, con muốn gửi cái này cho chú ấy, mẹ đi ngủ trước đi!" Thịnh Thịnh cũng không có quay đầu lại nói.
"Chú? Chú nào?"
"Chú trên máy bay, chú mua BCS của con! Mama, mẹ ngủ đi mà, con đảm bảo một chút sẽ đi ngủ!"
"Ừ! Đừng muộn quá!" Tiêu Hà Hà cũng kiễng gót lên nhìn nhưng mà lại không có lòng dạ xem tiếp.
Anh ấy thật là quá đáng sợ!
Hai lần đem cô ngăn ở trong WC, nói những lời vô cùng quái lạ, thật là phiền chết được!
Đến Tần thị một tháng, cuộc sống không có gì khá hơn còn vô duyên vô cớ bồi thường cho anh nột cái bật lửa đắt tiền nữa, so với tiền lương của cô thì cái bật lửa đó cao gấp mấy lần.
Ách!
Chẳng lẽ là anh ấy muốn báo thù, báo thù cô cái chuyện đã làm hỏng cái bật lửa của anh ấy?
Ngẩng đầu nhìn bên trong căn phòng này một chút, là phòng của Mễ Cách a, tuy rằng rất thích hợp cho cô cùng Thịnh Thịnh ở, nhưng mà cô muốn mua một căn nhà cho chính mình nhưng không biết là bao nhiêu năm nữa mới mua được.
Đưa mắt nhìn bên trong ngăn kéo, mở ra, lấy cuốn sổ tiết kiệm bên trong ra, con số phía trên là bảy trăm năm mươi vạn. Cô một phân tiền cũng chưa động tới.
Con trai của cô đến cuối cùng là ở nơi nào?
Nhớ lại trong lòng được một trận đau xót mãnh liệt, đột nhiên một giọt...hai giọt...tiếp theo nước mắt lại càng nhiều, rơi trên sổ tiết kiệm!
Bất luận thế nào, bất luận là nghèo khó hay là bệnh tật cô cũng sẽ không động đến số tiền kia, hi vọng có một ngày cô có thể đem số tiền này trả lại cho người kia, mặc dù cô không biết người mang mặt nạ kia là ai nhưng mà cô nhất định sẽ không đụng đến số tiền kia. Cô chỉ cần con trai của cô, chỉ cần biết qua người đã lấy đi sự trong trắng của cô thôi!