Tề Cận Châu đỗ xe ở gần cổng nhà trẻ, thỉnh thoảng lại xuống xe nhìn vào bên trong xem thử. Nếu như có lớp học nào có tiết học thể dục anh sẽ nắm lấy lan can của sân thể dục và nhìn về phía bên đó, tìm kiếm bóng dáng của bé Xoài trong đám trẻ.
Sau đó bảo vệ trưởng đi qua hỏi anh làm gì, ra hiệu anh lái xe rời đi.
Tề Cận Châu gật đầu tỏ ý xin lỗi, nói sẽ đi ngay lập tức, còn giải thích: “Tôi đến đón con gái của mình, con bé ở lớp lá tên là Xoài, tôi đợi con bé tan học buổi chiều.”
Bảo vệ trưởng cạn lời, bây giờ mới 10 giờ mà đã đến đón tan học buổi chiều? Phải rảnh rỗi nhường nào chứ?
Tề Cận Châu lái xe đỗ vào bãi đỗ xe bên đường, vẫn không ngừng nhìn về phía nhà trẻ, sau khi nhìn hơn nửa tiếng cổ có chút đau.
Thu hồi tầm nhìn, Tề Cận Châu dùng sức xoa cổ.
Giờ đây cảm giác kích động và lo lắng thay nhau ập đến, anh sợ, sợ bé Xoài sẽ trách anh, sẽ không thích anh giống như trước kia.
Cảm xúc này thỉnh thoảng lại xuất hiện, khiến anh bực bội không chịu được, lo được lo mất.
Tề Cận Châu dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt anh nhớ đến một người, anh gửi tin nhắn qua: 【Cảm ơn!】
Một lúc lâu sau Hạng Dịch Lâm mới trả lời:【Gửi nhầm rồi】
Thậm chí không thèm gõ dấu chấm câu.
Tề Cận Châu biết Hạng Dịch Lâm không muốn gặp anh, kể từ lần anh cúp điện thoại của anh ta ở Sydney, Hạng Dịch Lâm bắt đầu bất mãn với anh. Cộng thêm lần trước ở tiệc sinh nhật anh tặng cho anh ta một đ ĩa giấm, loại bất mãn này đã được nâng cấp.
Nhưng Hạng Dịch Lâm là ân nhân của Đồng Gia Hòa và bé Xoài, cũng là ân nhân của anh.
Vừa rồi anh vẫn luôn nghĩ, nếu như không có Hạng Dịch Lâm giúp đỡ bây giờ Đồng Gia Hòa sẽ sống như nào?
Không có cách nào tưởng tượng.
Tề Cận Châu lại gửi thêm một tin cho Hạng Dịch Lâm:【Không gửi nhầm. Trưa nay uống một ly chứ?】
Hạng Dịch Lâm miễn cưỡng trả lời một chữ:【Được】vẫn như cũ không có dấu chấm câu.
Tề Cận Châu không đặt nhà hàng, địa điểm là ở quầy bar ở tầng một của hội sở. Buổi trưa quầy bar không có người, quầy bar này là của một người trong nhóm mở, bọn họ đến nên bên nay tạm thời tăng ca.
Bartender pha cho bọn họ hai ly rượu sau đó quay về khu nghỉ ngơi, cả quán bar rộng rãi vắng vẻ chí có đúng hai người đàn ông bọn họ.
Mặc dù Tề Cận Châu không giải thích vì sao lại cảm ơn, vì sao lại mời mình uống rượu nhưng Hạng Dịch Lâm cũng đoán ra, Tề Cận Châu biết Xoài là con mình rồi.
Tề Cận Châu cụng ly với anh ta, lại lần nữa nói: “Cảm ơn.”
Hạng Dịch Lâm không thèm nhấc mí mắt, “ừ” sau đó nhấp một ngụm rượu tượng trưng.
Tề Cận Châu biết hôm nay Hang Dịch Lâm có thể qua đây không phải vì nể mặt anh, nể mặt Đồng Gia Hòa mà là vì nể mặt Bùi Ninh.
Giờ phút này anh mới hiểu, chỉ cần là những người bên cạnh Bùi Ninh, Hạng Dịch Lâm đều sẽ đối xử tử tế, bao gồm cả Diệp Tây Thành, anh ta cũng nhượng bộ.
Dự án phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu, cuối cùng thì Hạng Thị, Hoa Ninh còn có giáo sư Diêu đã kí kết hợp tác ba bên, cũng là sự thỏa hiệp cuối cùng của Hạng Dịch Lâm.
Tất cả tình cảm mà Hạng Dịch Lâm dành cho Bùi Ninh đều là thuần túy, không trộn lẫn che giấu một chút lừa dối nào, nhưng con người khi đứng trước lợi ích cùng với hiện thực phức tạp như vậy.
Anh biết chắc chắn Hạng Dịch Lâm đã từng hối hận, sau khi chia tay với Bùi Ninh chắc chắn Hạng Dịch Lâm đã hối hận giống như năm đó khi anh chia tay với Đồng Gia Hòa. Anh tưởng đó là giải thoát nhưng không ngờ được đó lại chính là sự khởi đầu của dày vò khác.
Loại dày vò này, khi con người ta ở một mình bình tĩnh lại, lúc mệt mỏi rã rời khiến con người ta đau khổ tột cùng.
Người từ bỏ trước so với người bị từ bỏ sẽ phải chịu đau đớn gấp đôi.
Anh cũng vậy.
Hạng Dịch Lâm cũng vậy.
Bùi Ninh cũng từng như vậy.
Quán bar cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện. Hạng Dịch Lâm nhìn rượu trong ly, suy nghĩ của anh ta đã phiêu dạt đi nơi nào.
Tề Cận Châu uống cạn rượu trong ly, lại đổi một ly khác.
Anh chủ động phá vỡ sự im lặng này, hỏi: “Gần đây đang bận gì?”
Hạng Dịch Lâm lắc ly rượu trong tay, “Không bận gì hết.” Anh ta mới trở về từ London, sau khi nghe xong buổi concert, anh ta không biết người trên sân khấu đã hát bao nhiêu bài.
Sau đó hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện liên quan đến công việc, lúc 2 giờ hai người rời khỏi quán bar.
Đến cửa tài xế đã lái xe qua đây, Hạng Dịch Lâm dừng bước chân, có hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi Tề Cận Châu: “Gần đây cô ấy thế nào?”
Cô ấy, là chỉ Bùi Ninh, Tề Cận Châu: “Rất tốt, qua mấy tháng nữa sẽ tiếp tục quay về ngân hàng đầu tư làm việc.”
Hạng Dịch Lâm gật đầu, kéo cửa xe sau lại dừng lại: “Tề Cận Châu, nhớ rõ anh nợ tôi ân tình 6 năm.”
Tề Cận Châu đương nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa của câu này, ân tình anh nợ phải trả, hơn nữa còn trả cho Bùi Ninh, bảo đảm Bùi Ninh không chịu bất cứ tủi thân nào.
Những cái khác dường như không có gì đáng nói, Hạng Dịch Lâm ngồi lên xe.
Chả mấy chốc xe đã rời đi.
Tề Cận Châu nhìn đuôi xe ở phía xa, anh không biết Hạng Dịch Lâm còn muốn dày vò bản thân bao lâu mới có thể bước ra khỏi đó, 3 năm? 5 năm? 10 năm?
Có thể là cả đời cũng không bước ra được.
Hôm nay đối với Hạng Dịch Lâm mà nói chỉ là một ngày không đáng coi trọng nhất trong vô số những ngày nhạt nhẽo vô vị đó.
Anh cũng không hiểu Trình Ti có cảm thấy tủi thân không?
Có thể chính bản thân cô ấy cũng cảm thấy không sao cả, hoặc cũng có ấy đã nhìn rõ được hôn nhân của những người bạn thân bên cạnh mình. Chí ít thì Hạng Dịch Lâm không giống như những người đàn ông có tiền khác, đời tư bên ngoài hỗn loạn, cũng không thêu dệt cho cô ấy những lời dối trá, cô ấy không cần phải hy vọng rồi nhận lại thất vọng. Thời gian lâu rồi, có con, cô ấy và Hạng Dịch Lâm có tình yêu gia đình, cuộc sống sẽ không quá tệ.
Ngồi lên xe Tề Cận Châu nhìn ra bên ngoài, lần đầu tiên tĩnh tâm lại suy nghĩ về hương vị của tình yêu và hôn nhân.
Rất mơ hồ.
Nhưng cũng rất có ý nghĩa.
Diệp Tây Thành và Bùi Ninh, hai người chia tay, thời gian dài xa cách hai người vẫn có thể trùng phùng, khi gặp lại không ngờ vẫn yêu nhau như trước kia.
Thiệu Chi Quân và Diệp Nhuế, lúc bắt đầu nồng nhiệt như vậy, sau này bình đạm như nước, cãi nhau, thật thật giả giả, hiếm khi hồ đồ tiếp tục như vậy.
Hạng Dịch Lâm và Trình Ti, không có tình yêu, hôn nhân bắt đầu từ lợi ích, có thể nền móng cơ bản vững chắc, nhưng phần nhiều thời gian là ao tù nước đọng, không gợi lên được cơn sóng nào.
Anh và Đồng Gia Hòa, quên không được, khó lòng buông bỏ.
Cuối cùng là ai ngưỡng mộ ai đây?
Dường như chẳng ai là dễ dàng.
Đến nhà trẻ, thời gian vẫn còn sớm Tề Cận Châu lại đi đến trung tâm thương mại mua quà cho Xoài, mua transformers cô bé thích. Anh mua hai bộ, Xoài một bộ, anh một bộ, hai người sẽ cùng nhau chơi.
Lần nữa quay lại nhà trẻ thì cũng sắp đến giờ tan học, ở khu chờ Tề Cận Châu đã nhìn thấy Đồng Gia Hòa, anh nhanh chân bước qua đó.
Bởi vì ngoại hình và chiều cao vượt trội nên có không ít bậc phụ huynh nhìn về phía anh.
Đồng Gia Hòa quay đầu lại thì thấy anh, cô liếc mắt một cái sau đó thu hồi tầm mắt.
Tề Cận Châu lúng túng bước qua đó: “Còn bao lâu nữa vậy em?”
Đồng Gia Hòa không để ý đến anh, chỗ này nhiều người cô không tiện trách anh, gửi tin nhắn: 【Đừng có không biết xấu hổ như thế!】
Rất nhanh Tề Cận Châu đã trả lời: 【Chỉ có không biết xấu hổ anh mới cảm thấy thoải mái hơn.】
Từ sau khi biết bé Xoài là con gái mình, trong lòng vui sướng bao nhiêu thì tự trách bấy nhiêu, loại đau đớn này vẫn chưa được giải tỏa.
Phụ huynh của lớp chồi có thể vào đón con, lúc này Tề Cận Châu lại bắt đầu kích động, sắp đến lớp lá rồi.
Anh lấy điện thoại chụp một bức ảnh sau đó gửi vào trong nhóm, đợi có người hỏi anh sao anh lại chụp bức ảnh này, nhưng mấy phút trôi qua mà không có ai hỏi.
Anh biết bọn họ không tốt đẹp gì, lắm mưu nhiều kế.
Tề Cận Châu không đợi trả lời, lại tự nhắn tin vào nhóm: 【Hóa ra nhà trẻ lại tan học sớm như vậy.】
Vẫn như cũ không có ai trả lời.
Lúc này Tưởng Vân Triệu mới hiện hình:【Muốn chúng tôi nói chuyện thì xòe lì xì ra đây.】