Đồng Gia Hòa quay về văn phòng thì thấy đồng nghiệp đang bàn tán xôn xao về Tề Cận Châu, nói Tề Cận Châu là người ưu tú nhất trong những người đàn ông ưu tú, bọn họ vây quanh cô: “Bà chủ, người đàn ông kia đang theo đuổi chị à?”
Đồng Gia Hòa đẩy họ đi: “Làm việc đi, nếu không tháng này không có lương đâu.”
Bọn họ tản ra, ai làm việc đấy.
Đồng Gia Hòa không có tâm trí làm việc, cô lấy điện thoại ra, có những vết sẹo đã mấy năm cô không chạm vào. Trong mục lưu trữ wechat có mấy tấm ảnh của cô và Tề Cận Châu.
Vốn dĩ nó ở trong album ảnh nhưng cô sợ bé Xoài nhìn thấy nên đã lưu trữ trên wechat và xóa khỏi album.
Tề Cận Châu không thích chụp ảnh, mấy tấm này cô phải năn nỉ mãi anh mới miễn cưỡng đồng ý chụp chung.
Nhìn mình ở trong ảnh cô suýt nữa thì không nhận ra, khi đó cô còn trẻ, ngang ngược, kiêu ngạo.
Bây giờ thì sao?
Lạnh lùng như băng.
Bất kể là bàn tay hay trong lòng đều bị bao phủ bởi những vết chai.
Đồng Gia Hòa lướt đi lướt lại mấy bức ảnh đó, cuối cùng vẫn quyết định xóa chúng.
Kho lưu trữ trống rỗng, hóa ra trong lòng còn đau, quặn thắt.
Chuông báo thức reo, Đồng Gia Hòa bừng tỉnh, đã đến giờ đón bé Xoài tan học.
Đi ngang qua khu đọc sách, theo bản năng Đồng Gia Hòa nhìn sang bên đó, chỉ có bà lão đang ngồi đó đọc sách, có lẽ Tề Cận Châu đã trở về.
Hôm nay tâm trạng Đồng Gia Hòa không tốt, không dám lái xe nên bắt xe qua đó. Bắt xe sẽ mất thời gian, trên đường lại bị kẹt xe, đợi lúc cô đến nơi nhà trẻ chỉ còn có mấy bạn nhỏ. Bé Xoài yên lặng ngồi ở đó chơi đồ chơi, không giống như những đứa trẻ khác cứ nhìn ra ngoài xem có người nhà đón hay không.
“Bảo bối.” Đồng Gia Hòa xin lỗi: “Xin lỗi con, hôm nay mẹ đến muộn.”
Bé Xoài lắc đầu, hôn mẹ mình.
Bé Xoài đi đến tủ lấy cặp sách, Đồng Gia Hòa nói chuyện với cô giáo, cô thường xuyên trao đổi với cô giáo về tình hình của con mình ở nhà trẻ, về cơ bản lần nào cô giáo cũng nói câu này: “Bé Xoài quá ngoan.” Ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô giáo muốn nói gì đó nhưng lại do dự, chuyện gia đình nhà người ta cô cũng không tiện hỏi.
Có thể đến học ở nhà trẻ này, đơn giản không phải chỉ cần có tiền, gia thế cụ thể của những đứa trẻ này những người làm giáo viên như bọn họ không phải đều biết rõ. Có những đứa trẻ trên tờ lý lịch chỉ có một mình, bố mẹ làm gì, ông bà là ai bọn họ căn bản không biết. Có điều bọn họ đã quen, từ trước đến giờ sẽ không nhiều chuyện nghe ngóng.
Những đứa trẻ trong lớp đa số đều bị chiều hư, tính khí lớn, tùy hứng nhưng ngoan ngoãn hiểu chuyện như bé Xoài thì không có ai. Bé Xoài trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, trong lòng chứa đầy tâm sự.
Bé Xoài đeo cặp xong: “Tạm biệt cô giáo.”
“Tạm biệt bảo bối, sáng mai gặp lại nhé.” Cô giáo vẫy tay với bé Xoài.
Vốn dĩ Đồng Gia Hòa còn muốn nói với cô giáo vài câu, sau đó lại thôi, dẫn bé Xoài rời đi.
Ra khỏi nhà trẻ Đồng Gia Hòa hỏi bé Xoài ngày hôm nay như nào, có vui hay không?
Bé Xoài ra sức gật đầu, “Rất vui ạ.”
Đồng Gia Hòa: “Vậy con có chơi cùng Tưởng Dịch Sơ không?”
Bé Xoài không lên tiếng, sau đó chuyển chủ đề: “Mẹ ơi, tối nay về mẹ làm cơm xoài cho con có được không ạ? Rất lâu con không ăn rồi.”
Đồng Gia Hòa cười: “Bé Xoài muốn ăn cơm xoài sao?”
Bé Xoài cười hihi.
“Xoài, Xoài ơi.”
Đằng sau có người gọi.
Đồng Gia Hòa và bé Xoài cùng quay người lại, là một bạn nhỏ ở nhà trẻ của bé Xoài, Bào Bào.
Bào Bào học lớp khác, bé Xoài và Bào Bào học cùng lớp khiêu vũ, cô cùng mẹ Bào Bào quen nhau mấy năm trước ở New York.
Bé Xoài vẫy tay với Bào Bào.
Hôm nay người đến đón Bào Bào là mẹ, mẹ Bào Bào dừng xe ở bên cạnh: “Sao hôm nay không lái xe?”
Đồng Gia Hòa chỉ đành nói dối: “Tắc đường nên đỗ trong bãi.”
“Mình đưa hai người về.”
“Không cần đâu, ngã rẽ trước mặt là đến rồi.”
“Cô ơi, cô lên đi ạ.” Bào Bào nằm trên cửa xe, ánh mắt mong mỏi.
Mẹ Bào Bào: “Đúng lúc tôi cũng muốn đến tiệm sách mua sách, lần trước mấy quyển sách cô giới thiệu Bào Bào rất thích, đều đọc hết rồi. Mấy hôm nay tôi bận, ngày nào Bào Bào cũng nhõng nhẽo bảo tôi đi mua sách cho con bé.”
Đồng Gia Hòa không khách sáo nữa, ôm bé Xoài lên xe, cô ngồi ở ghế phụ.
Sau khi lên xe, Bào Bào liền kể chuyện với bé Xoài, cô bé nhỏ giọng hỏi bé Xoài: “Hôm nay Tưởng Dịch Sơ có nói mình không xinh không?”
Bé Xoài lắc đầu, “Mình không biết, mình không chơi với cậu ấy.” Cô bé không nói câu “mình ghét Tưởng Dịch Sơ”, mẹ còn ngồi ở phía trước.
Bào Bào hỏi: “Tưởng Dịch Sơ cũng nói cậu không xinh à? Vậy nên cậu mới không chơi với cậu ấy?”
Bé Xoài: “Cậu ấy để sâu róm vào trong túi của mình.”
Bào Bào gật đầu, quả nhiên Tưởng Dịch Sơ là đồ tồi.
Cô bé nói với bé Xoài: “Tưởng Dịch Sơ nói cậu là bạn gái của cậu ấy, còn nói mình không xinh bằng cậu.” Cô bé thở dài, tràn ngập cảm giác thất vọng.
Bé Xoài cũng rất nghiêm túc đáp: “Đã chia tay rồi.”
Hai người lớn ngồi ở phía trước nhịn cười, suýt chút nữa thì không nhịn được nữa.
Mẹ Bào Bào dùng tiếng anh nói với Đồng Gia Hòa: “Bây giờ trẻ con đều trưởng thành sớm như vậy sao? Còn bạn trai bạn gái, chia tay.”
Đồng Gia Hòa cũng dùng tiếng anh: “Xem phim nhiều, có lúc người lớn nói gì bọn chúng đều nhớ rõ sau đó bắt chước.”
Sau đó hai người lớn tiếp tục nói chuyện, mẹ Bào Bào hỏi: “Cậu có từng nghĩ đến việc quay lại học chuyên ngành tài chính chưa?”
Đồng Gia Hòa ngơ ngẩn chốc lát: “Bây giờ như này cũng rất tốt.”
Mẹ Bào Bào: “Vậy thì tiếc biết bao, năm đó ở trường thành tích của cậu tốt như vậy.” Cô ấy cùng Đồng Gia Hòa học cùng một trường đại học ở New York, Đồng Gia Hòa học hệ chính quy, năm đó cô học nghiên cứu sinh.
Chả mấy chốc xe đã dừng ở tiệm sách.
Đồng Gia Hòa cho trẻ con xuống trước, mẹ Bào Bào đi đỗ xe.
Vào tiệm sách, bà lão đó vẫn ngồi đó đọc sách. Bé Xoài rất tự giác đeo cặp tìm một chỗ ngồi đọc sách, Bào Bào cùng mẹ đi tìm mấy cuốn sách thiếu nhi rồi ra về.
Đồng Gia Hòa đổi ca với đồng nghiệp, cô ngồi ở trước bàn thu ngân, như này có thể trông thấy bé Xoài.
Lúc 6 giờ Tề Cận Châu lại đến tiệm sách, anh qua đây đón bà đi ăn. Đồng Gia Hòa cúi đầu nhìn số liệu hàng tồn kho nên không chú ý đến anh.
Anh hơi khựng lại, nhưng lại bước đến khu vực đọc sách.
Khoảnh khắc bất ngờ nhất của hôm nay chính là lúc này, anh không ngờ bé Xoài cũng ở đây.
Bé Xoài ngẩng đầu nên liền nhìn thấy Tề Cận Châu, nếu như ở đây không phải giữ trật tự cô bé đã vui vẻ hét lên, nhưng bây giờ cô bé chỉ dùng khẩu hình nói: “Chú Tề.” Sau đó bỏ sách xuống chạy qua.
Tề Cận Châu ngồi xổm, ôm cô bé: “Tan học rồi hả?”
Bé Xoài gật đầu, trong vô thức nhìn về phía quầy thu ngân, mẹ không chú ý bên này, cô bé còn tưởng rằng Tề Cận Châu đặc biệt đến thăm mình: “Chú Tề, vì sao chú biết cháu ở đây ạ?”
Chú Tề: “Chú nghe bà nói.”
Bé Xoài nhìn bà lão, cười ngọt ngào, sau đó nhanh chóng nói với Tề Cận Châu: “Chú Tề, ngày mai chú có bận không ạ?”
Tề Cận Châu: “Không bận.”
Bé Xoài ghé vào tai Tề Cận Châu: “Chú Tề, vậy sáng mai chú đến nhà trẻ thăm cháu được không ạ?”
Tề Cận Châu không hiểu trong lòng trẻ con nghĩ gì, có điều anh vẫn đồng ý, nói được.
Bé Xoài nói cho anh biết nhà trẻ ở đâu, sau đó lại dặn anh: “Chú Tề chú phải là người đầu tiên đến nha, cháu cũng là người đầu tiên đến, có điều chú không thể để cho mẹ cháu nhìn thấy.”
Nói xong cô bé lại buồn phiền: “Nhưng mà chú Tề, nhà trẻ của bọn cháu không cho phép các bạn nhỏ ra ngoài. Sau khi mẹ đưa cháu vào cháu không được ra ngoài nữa.”
Tề Cận Châu: “Để chú nghĩ cách, ngày mai chú sẽ vào trong nhà trẻ đón cháu.”
Bé Xoài giơ ngón tay ra: “Vậy chúng ta móc ngoéo, một trăm năm cũng không được thay đổi.”
Tề Cận Châu: “Một trăm năm không thay đổi.”
Bé Xoài nhân lúc mẹ chưa phát hiện quay lại chỗ của mình, cầm sách trong tay lại làm động tác móc ngoéo với Tề Cận Châu.
Tề Cận Châu cười, đáp lại động tác của cô bé.
Sau khi rời tiệm sách, bà nhìn Tề Cận Châu, có điều không nói gì.
Tề Cận Châu biết không nói cũng không được, giấu không nổi bà, chỉ nói mấy thứ không quan trọng: “Cô gái ở quầy thu ngân là con gái bạn của anh cả, trước kia học ở New York cháu có đến trường thăm cô ấy, sau đó thì quan hệ với người trong nhà trở nên căng thẳng.”
Bà nội hỏi: “Vậy bé gái đó không phải là con gái cháu đấy chứ?”
Tề Cận Châu: “................Cháu cũng muốn lắm.” Nói xong mới phát hiện có điều không đúng, không cẩn thận để lộ hết thảy cảm xúc trong lòng.