Bùi Ninh đến tiệm sách Tề Cận Châu đang bận, có lẽ bởi vì mấy tháng gần đây anh ta thường xuyên đến làm nhân viên thu ngân bán thời gian nên số lượng khách hàng nữ trẻ đến tiệm sách nhiều hơn trước. Còn có mấy cô gái lập nhóm mua sách, nhân tiện ngắm Tề Cận Châu.
Một cô bé hoạt bát hỏi Tề Cận Châu, chú à, một giờ chú có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Tề Cận Châu nhìn bọn họ: “Đảo thiếp*.”
(Đảo thiếp*: Đáng nhẽ ra phải nhận tiền thì lại đưa thêm tiền cho người khác.”
Dường như mấy cô gái hiểu ý của anh ta, anh ta ở đây không phải là theo đuổi bà chủ thì theo đuổi những cô gái khác trong cửa hàng.
Bùi Ninh đang ngồi trên một cái ghế cao ở quầy thu ngân vui vẻ ăn khoai lang nướng, mùi khoai lang thơm phức bay khắp quầy thu ngân.
Tề Cận Châu gõ hai cái xuống bàn: “Chú ý hình tượng chút.”
Bùi Ninh lấy giấy lau miệng: “Sao tôi lại không chú ý hình tượng chứ?” Nói rồi, cô cười: “Sếp lớn của chúng ta đang giúp bố vợ bán khoai lang nướng, anh ở đây bán sách. Hai người gần như đã hủy hoại hình ảnh của ngân hàng đầu tư chúng ta, cũng chẳng kém tôi.”
Tề Cận Châu hỏi cô: “Khoai lang nướng này mua ở nhà sếp lớn à?”
Bùi Ninh gật đầu, sau lại lắc đầu: “Không phải mua, cứ thế lấy đi. Tôi có ngốc đâu mà trả anh ấy tiền.”
Bây giờ Tề Cận Châu cũng không bận, tiệm sách cũng sắp đến giờ đóng cửa, anh ta bắt đầu thu dọn khu đọc sách. Bùi Ninh nhàn rỗi không có chuyện gì, vừa ăn khoai lang nướng vừa xem anh ta làm việc.
Tề Cận Châu nhướng mắt: “Muộn này vẫn chưa về?”
Bùi Ninh: “Hôm nay Diệp Tây Thành ở nhà trông hai bé con, tôi về cũng không có việc gì.”
Nói đến chuyện Diệp Tây Thành trông con lại nhớ đến chuyện vừa rồi ở trong nhóm chat. Tề Cận Châu nói với cô Diệp Tây Thành bị hai vị tổ tông kia hố thảm cỡ nào.
Suýt chút nữa thì bị nghẹn khoai, Bùi Ninh nhanh chóng gửi cho Diệp Tây Thành một cái gift ôm an ủi.
Lúc Tề Cận Châu dọn dẹp xong đã là một tiếng sau, tiệm sách vừa đúng giờ đóng cửa. Bùi Ninh vẫn chưa đi, cô ăn khoai nướng xong lại đi chọn sách đọc.
Tề Cận Châu đoán cô có chuyện muốn nói với anh, trong tiệm sách còn có nhân viên khác anh ta cũng không nói nhiều.
Sau khi đóng cửa hai người cùng nhau rời đi.
“Chuyện của Diêu Hi?” Tề Cận Châu hỏi.
Bùi Ninh gật đầu.
Hai người đi xuống tầng dưới tiệm sách, Tề Cận Châu suy nghĩ mấy giây, hất cằm biểu thị Bùi Ninh tiếp tục đi tiếp: “Tôi đưa cô về, coi như tản bộ.”
Bùi Ninh: “Không chậm trễ thời gian của anh chứ?”
Tề Cận Châu: “Vừa hay đến tìm dì Diệp nói chuyện.”
Bùi Ninh tò mò, “Anh tìm mẹ tôi nói chuyện gì?”
Tề Cận Châu thở dài, nói gì đây?
Đương nhiên là nói chuyện mẹ anh ta rồi, từ khi mẹ anh ta biết sự tồn tại của bé Xoài bà đã ở bên Đồng Gia Hòa. Nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, còn không cho phép anh ta về nhà, cuối tuần nào cũng bảo Đồng Gia Hòa qua đó chơi.
Lần này anh ta về Bắc Kinh lâu vậy rồi, trước đó có nói với mẹ sẽ ở bên đó một thời gian. Trong điện thoại mẹ chỉ nói “ừ” một tiếng sau đó không có sau đó nữa.
Bùi Ninh an ủi: “Có lẽ chủ tịch Tề thấy bên anh không có tiến triển gì, dì cũng lo lắng nên đã tự mình ra trận thay anh xoa dịu mối quan hệ giữa anh và Đồng Gia Hòa.”
Mới đầu Tề Cận Châu cũng tưởng là như vậy, vì vậy thấy mẹ chủ động tiếp cận Đồng Gia Hòa và bé Xoài anh ta vô cùng cảm kích, dường như đã nhìn thấy hi vọng.
Mà anh ta vẫn luôn ôm ấp ảo tưởng, mẹ thay anh ta theo đuổi Đồng Gia Hòa. Nhưng hơn nửa năm trôi qua mà trong mắt mẹ chỉ có bé Xoài, nghe thấy điện thoại của anh ta liền cảm thấy phiền phức.