Diệp Tây Thành ôm cô một lúc, hai người không nói gì.
Thỉnh thoảng lại có sinh viên qua đường quay lại nhìn hai người.
Bùi Ninh ngẩng đầu, hôn khóe miệng anh sau đó lại áp mặt vào lòng anh.
Diệp Tây Thành hỏi: “Hẹn giáo sư Diêu à?”
Bùi Ninh gật đầu, lúc thấy anh ở cùng với người phụ nữ khác cô vẫn có chút ghen, mở miệng không rời khỏi thảm yoga: “Buổi tối anh nhớ về căn hộ giúp em…”
Nụ hôn của Diệp Tây Thành lại rơi xuống môi cô, “Không phải đã gửi nhãn dán làm hòa cho em rồi sao?”
Bùi Ninh: “Trước đó định làm hòa rồi, bây giờ không muốn làm hòa nữa.”
Diệp Tây Thành: “....”
Bùi Ninh ôm eo anh: “Cô gái đó vẫn là sinh viên sao?”
Diệp Tây Thành: “Lê Phàm lớn hơn em mấy tháng, thuộc phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu.”
Bùi Ninh: “.....” Vậy mà lại lớn hơn cô, không nhìn ra chút nào.
Cô làm nũng trong lòng anh: “Sao em lại cảm giác em lớn hơn cô ấy nhỉ.”
Diệp Tây Thành: “Cô ấy 17, em 18.”
Bùi Ninh cười, thưởng cho anh một nụ hôn.
Diệp Tây Thành hỏi cô hẹn giáo sư Diêu mấy giờ, Bùi Ninh nhìn đồng hồ, thực ra cô đến sớm hẹn 3 giờ nhưng bây giờ mới 2 giờ.
Diệp Tây Thành buông cô ra, cầm lấy mô hình xe việt dã, “Đi thôi, dẫn em đi tham quan xung quanh.” Lúc Bùi Ninh lên đại học anh đi ra nước ngoài du học, cô cũng không đến thăm trường anh.
Vốn dĩ cô muốn học cùng trường với anh, cùng chuyên ngành với anh. Ba năm cấp ba cô nỗ lực như vậy, cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, lúc có điểm thi đại học cô khóc cả một đêm.
Thật ra thành tích của cô không tệ, có thể học trường tốt nhất ở Thượng Hải.
Trước hôm điền nguyện vọng một ngày, cô gọi điện nói với anh muốn thi lại, anh không cho, ai có thể bảo đảm năm sau có thể thi đỗ chứ? Ngộ nhỡ thành tích còn không bằng năm nay thì sao?
Anh đồng ý với cô về sau mỗi tháng đều đến Thượng Hải thăm cô.
Mấy năm đó anh đã làm được, chưa từng một lần nuốt lời.
Sau này khi chia tay, cô nỗ lực để nộp đơn vào Harvard nhưng vẫn như cũ bỏ lỡ dịp may.
Tất cả mọi tiếc nuối của cô đều vì anh.
Hai người đi lại tự do trong khuôn viên trường, Bùi Ninh chỉ chỉ vào mô hình ô tô trong tay anh hỏi anh ở đâu ra, Diệp Tây Thành cũng không che giấu: “Lê Phàm tặng, là chiếc ô tô chạy bằng pin nhiên liệu hydro do tự tay cô ấy làm.”
Bùi Ninh biết sản xuất ra những chiếc xe như vậy chính là nguyện vọng của anh, cô nắm lấy cánh tay anh, hy vọng điều ước sinh nhật năm nay của anh có thể trở thành hiện thực.
Đã 6 năm cô không trải qua sinh nhật cùng anh, không biết những năm đó một mình anh đón sinh nhật như nào nữa.
Diệp Tây Thành phối hợp với tốc độ của cô, đi rất chậm, Bùi Ninh dựa đầu vào vai anh, vừa đi vừa đùa, mười ngón tay đan vào nhau.
Đi được nửa tiếng Bùi Ninh hơi mệt, Diệp Tây Thành mua cho cô một chai sữa chua ở siêu thị.
Hai người ngồi xuống chiếc ghế bên đường, Bùi Ninh nằm bò trong lòng anh uống sữa chua, ngắm nhìn trường học buổi chiều.
Yên tĩnh, xa xăm.
Cây ngô đồng hai bên đường đã lặng lẽ đâm chồi xanh mướt.