Hạ Cạnh Nam và Bùi Ninh ăn trưa ở nhà hàng tư nhân rồi tiếp tục quay trở lại công ty tăng ca, báo cáo khả thi đã được ông chủ phê duyệt. Bước tiếp theo chính là hẹn với giáo sư Diêu, đến bây giờ Diêu Viễn vẫn chưa gọi cho cô.
Bùi Ninh dựa lưng vào ghế, xoay qua xoay lại, có lẽ là Diêu Viễn không hẹn được cũng không biết làm thế nào để nhắn lại với cô. Cô cũng không muốn làm khó cậu ấy, liền gửi tin nhắn cho Diêu Viễn: 【Diêu Viễn, cậu không cần trực tiếp hẹn thay chị đâu. Chỉ cần gửi cho chị thời gian nghỉ ngơi của giáo sư Diêu, tự chị có thể hẹn được.】
Chả mấy chốc Diêu Viễn đã trả lời:【Chị yên tâm đi, kiểu gì em cũng hẹn được cho chị. Mấy ngày nay bố em không về nhà rồi, sáng nay nghe mẹ em nói hôm qua mãi nửa đêm bố em mới về. Bây giờ bố vẫn đang ngủ, đợi bố dậy em sẽ nói chuyện này với bố.】
Thoát khỏi đoạn chat, Diêu Viễn không tập trung xem TV, chờ bố mình dậy.
Mãi đến 3 giờ chiều vẫn chưa thấy bố xuống lầu cậu liền hoang mang, từ trước đến nay ban ngày bố chưa bao giờ ngủ lâu như vậy.
Lúc này cửa mở ra, là giáo sư Diêu.
Diêu Viễn giật mình, “Bố, bố ra ngoài lúc nào vậy? Không phải mẹ nói hôm nay bố nghỉ ngơi sao?”
Đằng sau giáo sư Diêu cũng có người bước vào.
Giáo sư Diêu: “Báo cáo của Lê Phàm có chút vấn đề, bố quay về sửa, không thể nào kéo dài tiến độ của phòng thí nghiệm được.” Sau đó hỏi Diêu Viễn vì sao hôm nay không tăng ca.
Diêu Viễn: “Mấy ngày trước dự án kết thúc rồi, con nghỉ ngơi một thời gian.”
Giáo sư Diêu trầm ngâm nhìn Diêu Viễn: “Nếu đã không bận sao không chơi game?”
Giáo sư Nghê vỗ vỗ giáo sư Diêu: “Ông xem ông kìa, không dạy được cái gì tốt cả.”
Giáo sư Diêu nhìn Diêu Viễn không nói gì, ông cũng lười hỏi, đứng dậy đi lên lầu.
Giáo sư Diêu đã đứng lên rồi lại ngồi xuống, ra hiệu cho Diêu Viễn có gì mau nói.
Diêu Viễn nghĩ cả nửa ngày, nghĩ làm sao nói ra mới đạt được kết quả tốt nhất.
Giáo sư Diêu nhìn con trai mình mấy giây, “Nếu như bác cả với Hi tìm con đến hẹn bố thì con không cần nhiều lời làm gì. Bố vẫn câu đấy, kết quả nghiên cứu của bố không bán!”
Giáo sư Nghê ngồi trên tay vịn ghế sô pha, vỗ vai giáo sư Diêu: “Ông đợi con trai nói xong đã.”
Giáo sư Diêu: “Không cần, tôi biết nó muốn nói gì, bất thường nhất định có chuyện. Bình thường thời gian chơi game còn không đủ, bà nhìn thấy nó nghiêm túc xem bản tin như này bao giờ chưa?”
Diêu Viễn: “....”
Bình thường giáo sư Diêu không có thời gian nói chuyện với con trai, hôm nay dứt khoát nói rõ: “Về sau cho dù là bác cả hay chị con đến tìm cứ bảo họ trực tiếp đến tìm bố.”
Diêu Viễn giải thích: “Lần này quả thực không phải là bọn họ nhờ con hẹn bố.”
Giáo sư Diêu xua xua tay, căn bản không tin: “Bố biết con cùng bác cả với Diêu Hi tình cảm tốt.” Nói rồi lại thở dài: “Chuyện này là bố và mẹ nợ con.”
Khi con trai còn nhỏ hai người đều bận công việc nên đã vứt con trai đến nhà Diêu Hi, có những lúc bận mấy tháng trời không có thời gian đi thăm con.
Sau khi con trai lớn lên mới gần gũi với bọn họ hơn nhưng trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu.
Giáo sư Diêu nói: “Chuyện nhà là chuyện nhà, chuyện công ty là chuyện công ty, bố là một người công tư phân minh. Bây giờ bác cả con hoàn toàn là một người kinh doanh, anh ấy muốn đầu tư vào phòng thí nghiệm của bố chỉ là bởi vì muốn mua kết quả nghiên cứu, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ bán kết quả nghiên cứu với giá cao.”
Diêu Viễn không phản bác vội, đợi cho bố nói xong.
Giáo sư Diêu nói tiếp: “Bố với mẹ con cả đời này đều ở trong phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm giống như một đứa con khác của chúng ta vậy. Làm gì có bố mẹ nào bán con chứ? Cho dù có nghèo đến mấy cũng không thể nào bán.”
Giáo sư Nghê xen vào, nói với Diêu Viễn: “Phòng thí nghiệm là đứa con đầu tiên của chúng ta, con là đứa thứ hai.”