Tuy rằng không có ai nghe thấy câu nói trên nhưng Trần Hạo thì nghe thấy rất rõ. Tuy là nghe thấy nhưng hắn cũng không quan tâm mà vẫn kiên định bước tiếp vào trong nhà tắm.
Sợ? Với Trần Hạo từ trước tới nay hắn còn chưa biết sợ là gì.
Từ ngày bé trong một lần ẩu đả hắn đánh bị thương con của ác bá dẫn đến tai họa ngập đầu cho gia đình. Kể từ đó trở đi hắn liền không đánh nhau nữa, không phải vì hắn sợ bị đánh mà là sợ lại gây đến thương tổn cho gia đình cùng những người bên cạnh mình. Bị người ta đánh hắn cũng chỉ có thể thừa nhận nhưng hắn không hề sợ. Tuy rằng bị đánh nhưng từ đó hắn biết được rằng thân thể của hắn khác xa so với những đứa trẻ khác.
Dù đồng dạng với hắn là Nhị Cẩu Tử bị gậy gộc đánh vào phải mất vài ngày mới có thể hồi phục được nhưng hắn thì khác hắn chỉ mất một khoảng thời gian chưa đến một ngày liền khỏi hẳn. Đồng dạng như thế người khác bị vết thương vài ngày mới khỏi hắn chỉ mất vài canh giờ thì vết thương liền biến mất.
Như bây giờ hắn là Tiêu gia đệ tử không cần lo bất kì điều gì về gia đình thì hắn việc gì phải sợ cơ chứ.
Bọn chúng là võ giả thì đã sao kể cả là cấp bậc còn cao hơn hắn.
Người thiện thì bị người lấn, ngựa thiện thì bị người cưỡi. Hơn thế nữa… Tiêu lão đã từng nói qua không có lời nói của hắn thì không ai có thể trục xuất được hắn ra khỏi Tiêu gia hết. Đã thế thì hắn còn sợ gì nữa?
Đã không thể nào tránh khỏi đã vậy thì hãy đánh cho chúng một trận nhớ đời luôn đi. Một mặt nhẫn nhục chịu đựng chỉ tổ bị chúng khi dễ tiếp mà thôi.
Mặc dù tuổi của Trần Hạo còn rất nhỏ, nhưng hắn cũng biết, hắn không tin tại Tiêu gia mà bọn chúng dám đánh chết mình.
…
Từ trong tay thủ vệ của Tiêu gia, cầm một cái chìa khóa được đánh số, Trần Hạo chậm rãi đi vào nhà tắm.
Sau khi vào cửa, vượt qua bình phong, đập vào mắt là một phòng thay quần áo, từng dãy tủ quần áo mọc san sát như rừng. Trần Hạo dựa theo con số đánh trên chìa khóa, đi đến một thông đạo giữa hai hàng tủ. mỗi một thông đạo đều có người, một số thì đang cởi quần áo, một số thì đã hoàn toàn cởi truồng đang đi ra ngoài.
Nhìn xem nguyên một đám thiếu niên cởi truồng bởi vì lần đầu gặp cảnh như thế này nên Trần Hạo có chút không thích ứng được. bất quá, những thiếu niên kia giống như chẳng chút e ngại, cứ thế vừa cười vửa nói lướt qua bên cạnh hắn.
Trần Hạo bước tới trước ngăn tủ của mình.
Đúng lúc này, một vài đệ tử chữ Cát cũng đang cười cười nói nói tiến về phía này, cả đám coi Trần Hạo như không khí, khi đến bên cạnh hắn liền mở tủ quần áo sau đó thoát sạch trơn rồi đi ra ngoài, từ đầu tới cuối không thèm liếc lấy Trần Hạo một lần.
Vốn đang tập trung tinh thần cao độ chuẩn bị ác chiến một hồi, Trần Hạo liền có chút kỳ quái, những người này không phải muốn giáo huấn chính mình hay sao? Sao lại cứ như vậy mà rời đi rồi? chẳng lẽ bọn hắn còn có chủ ý gì khác?
Đã mọi người ai cũng cởi sạch thì Trần Hạo hắn cũng không thể ngoại lệ. Sau khi cởi sạch xong hắn đem quần áo bỏ vào trong tủ khóa lại. Bất quá hắn cũng không hề cởi hết mà còn giữ lại một cái quần đùi, cứ thế đi theo mọi người vào nhà tắm.
Xuyên qua phòng thay quần áo, trong tầm mắt Trần Hạo xuất hiện một cái ao nước cực lớn. Xung quanh ao nước, có vài chục đường dẫn nước đang không ngừng chảy nước ấm vào trong. Bên trong ao, rất nhiều người đều đang nằm ngửa ngâm mình trong nước ấm một cách thoải mái. Một cổ hương vị dược thảo nồng đậm từ trong ao tỏa ra. Ở chung quanh ao nước lớn còn có rất nhiều hồ nước nhỏ, một số thiếu niên đang dùng gầu múc nước từ đó tưới lên người mình.
Bất quá Trần Hạo cũng chẳng có thời gian quan sát kỹ những thứ này, toàn bộ tinh thần của hắn đều đang tập trung về phía mấy tên kia, khi thấy cả đám trước sau đã nhảy vào trong ao, hắn cũng tự tìm một vị trí không người mà nhảy vào.
“Ha ha, tiểu sư đệ, ngươi là lần đầu tiên đến nơi này sao?” một thiếu niên tướng mạo thô cuồng đang ngâm mình bên cạnh Trần Hạo, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn xem hắn mang quần đùi đi tắm vừa cười vừa nói.
“Ân”. Trần Hạo ứng tiếng.
“Đều là nam nhân với nhau, có cái gì thì mọi người đều rõ không cần phải xấu hổ như thế! Đến vài lần thì quen thôi, làm gì có ai mang quần đùi đi tắm như ngươi không? Ha ha ha…” Thiếu niên này lớn tiếng cười.
Khuôn mặt có chút thanh tú của Trần Hạo lập tức đỏ bừng, toàn bộ nhà tắm cũng chỉ có mỗi mình hắn là mang quần đùi vào tắm.
“Học theo ta này, ngoại trừ đầu ra thì phải ngâm toàn bộ thân mình vào trong nước, trong này có chứa rất nhiều dược thảo trân quý, chỉ cần ngâm chừng nữa giờ là những mệt mỏi do tu luyện của ngày hôm nay sẽ tan biến, ngày mai lại sinh long hoạt hổ ngay!” Thiếu niên thô cuồng nhiệt tình nói.
Trần Hạo lại “Ân” một tiếng rồi cũng học theo bộ dạng của thiếu niên trầm mình xuống chỉ chừa lại mỗi cái đầu. cảm giác nước nóng hầm hập để cho Trần Hạo rất thoải mái.
“Ngươi là đệ tử chữ Tường sao? Tên là gì?” thiếu niên thô cuồng tiếp tục hỏi.
“Còn ta gọi Tiêu Cát Sơn. Ngươi là người vùng nào?”
“Trấn Thái Bình?”
Tuy Trần Hạo không hề cảm nhận được một chút ác ý từ thiếu niên thô cuồng nhưng lúc này hắn cũng không có nhiều thời gian để tâm tình. Chỉ có thể máy móc trả lời thiếu niên một vài vấn đề, phần lớn tinh lực của hắn vẫn như trước tập trung về mấy tên gia hỏa nọ. Mặc dù khoảng cách khá xa, nhà tắm lại đang rất ồn ào, thế nhưng lời nói chuyện của bọn chúng vẫn bay vào trong tai Trần Hạo.
…
“Nhị ca, chúng ta động thủ ở chỗ này không tốt lắm đâu! Sẽ bị tổng giáo đầu xử phạt đó. Hay là đợi đêm xuống chúng ta bí mật làm…”
“Ngu ngốc, đi theo Cát Hàn sư huynh lâu như vậu rồi mà đầu óc ngươi vẫn còn mọc trên mông đít là sao? Mọi việc đều phải động não, biết động não là gì không? Cứ đánh hắn một trận thì quá dễ dãi cho hắn rồi!”
“Vậy ý nhị ca là??”
Nói đến chỗ này, tên được gọi là nhị ca kia trên mặt hiện ra dáng cười đắc ý đầy âm hiểm. Hăn hơi liếc mắt về hướng Trần Hạo sau đó vẫy vẫy tay, cả đám liền chụm đầu vào nhau thì thầm.
Mày Trần Hạo khẽ nhíu lại, cho dù thính lực hắn tốt đến thế nào thì trong tình huống hiện tại cũng khó lòng nghe rõ được bọn chúng thì thầm cái gì. Bất quá theo như những gì trước đó thì tên này không chỉ là muốn đánh mình một trận đơn giản như vậy.
“Ha ha, vừa tiến vào có lẽ cảm thấy hơi nóng thật, có điều rất nhanh sẽ cảm thấy thoải mái.” Tiêu Cát Sơn nhìn Trần Hạo đang nhíu mày cho rằng hắn tạm thời còn chưa thích ứng được nhiệt độ của nước nên lên tiếng nói.
“Nha. Cảm ơn sư huynh.” Trần Hạo nhẹ giọng đáp, ánh mắt vẫn có chút ẩn nấp nhìn về phương hướng của những người kia.
Một lát sau, chỉ thấy sau khi nghe xong lời thì thầm của tên nhị ca thì cả đám gia hỏa kia đều cùng nhau lộ ra dáng vẻ tươi cười bỉ ổi, hai mắt tỏa sáng nhìn sang hướng Trần Hạo.
Trần Hạo vội vàng đem ánh mắt dời đi nhưng khóe mắt vẫn âm thầm liếc xéo bọn hắn.
Lại ngừng trong chốc lát, từ trong đám gia hỏa kia có hai tên đi ra khỏi ao, vụng trộm liếc Trần Hạo, thấy hắn không chú ý về hướng này liền đi về phía biên giới hồ nhỏ nhặt lấy gầu nước của mình lên, lại nhìn trộm Trần Hạo thêm lần nữa rồi lặng lẽ men dọc theo biên giới nhà tắm đi về hướng của phòng thay đồ.
Trông thấy bộ dạng lén lén lút lút của bọn họ, Trần Hạo dám chắc bọn chúng lại muốn giở trò gì đó có hại cho mình. Thế nhưng mọi người đều ở chỗ này thì bọn chúng chạy đến phòng thay đồ làm gì? ở đó trừ quần áo ra thì cũng chẳng có gì nữa.. chẳng lẽ bọn hắn muốn trộm quần áo của mình??
Nghĩ tới đây, Trần Hạo hơi kinh hãi, vội nhìn lại cổ tay thì thấy chìa khóa tủ đồ vẫn thế nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Nếu như quần áo của mình thật sự bị bọn chúng trộm được thì không xong rồi, đến lúc đó thì sẽ chẳng có y phục để mặc vậy thì cũng không có cách nào ra khỏi nhà tắm. Bất quá chìa khóa vẫn còn trên tay, chẳng lẽ bọn họ lại dám cạy tủ đồ hay sao? Nếu như bị phát hiện thì tội trộm cắp bị xử phạt rất nặng đó! Trong nội quy của đệ tử Tiêu gia có ghi rõ điều này, nếu nghiêm trọng còn có thể bị trục xuất khỏi Tiêu gia.
Vậy thì rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Tuy nghĩ không ra nhưng Trần Hạo biết rõ hai tên kia đi ra ngoài mục đích chính là để đối phó với mình. Mày hắn lần nữa nhíu lại, một tia bất an mãnh liệt từ trong lòng dâng lên.
Sau một lát, hai người kia có chút nghênh ngang quay lại, như có như không nhìn thoáng qua Trần Hạo, hì hì cười hòa vào với đám người kia.
“Nhị ca, đã làm xong, đợi tiểu tử kia phát hiện thì chúng ta đã sớm rời đi rồi..hắc hắc. Việc đánh người cứ giao cho ta, cam đoan sẽ đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra được…ha ha…Chúng ta cũng sẽ không bị bất cứ trừng phạt nào, nhị ca, ngươi thật là cao tay ah!” Một trong hai người trở về hưng phấn nói, trong lúc vô ý âm thanh của hắn hơi đề cao truyền rõ ràng vào tai Trần Hạo. Tên kia vừa nói xong thì cả đám âm tàn nhìn về Trần Hạo vẫn như chưa biết xảy ra chuyện gì.
“Đắc tội ai không được lại cứ phải đắc tội với lão đại của chúng ta? Thực đúng là không biết tự lượng sức, móa!”
Lúc này, người đến tắm ngày càng đông, một số đệ tử chữ Tường trần truồng lượn khắp nơi đùa giỡn, kẻ đến người đi trông vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên Trần Hạo la lên một tiếng “Ai nha!”, vốn chỉ lộ ra một cái đầu uyên uyên ổn ổn ngâm mình, hắn bỗng dưng đứng bật dậy giống như dưới nước có cái gì làm cho hắn sợ hãi, cử động bất chợt của hắn làm cho xung quanh nước nỗi bập bềnh, riêng phần bản thân thì cũng mang theo vẻ chật vật.
“Ha ha ha…”
Hành động của hắn lập tức khiến những người có mặt một hồi cười to.
“Tiểu sư đệ, ngươi bị sao thế?” Tiêu Cát Sơn cũng có chút lo lắng kéo tay hắn đến bên người hỏi han. Giọng nói của hắn tựa hồ là do trời sinh, âm thanh rất lớn khi nghe thì rất có cảm giác chân thật.
“Ta… Ta bỗng nhiên đau bụng gấp!” Hai tay ôm lấy bụng, Trần Hạo nói với giọng thống khổ: “Sư huynh, nhà vệ sinh ở hướng nào đâu? Ta chịu hết nổi rồi…!”
“Ha ha ha….” Tiêu Cát Sơn cất tiếng cười to: “Ở bên kia kìa, nhanh đi đi, đừng có để ị ra trong hồ đó… Sau khi giải quyết xong nhớ rữa cho sạch rồi mới trở lại hồ ngâm tiếp ah, ha ha…”
Lời của Tiêu Cát Sơn càng khiến mọi người cười to hơn.
“Cảm tạ sư huynh!” Trần Hạo có chút im lặng, bất quá trong lòng hắn cũng rõ ràng, Tiêu Cát Sơn chỉ đơn thuần là đùa vui chứ không có ý gì khác. Hắn cũng bất chấp ôm bụng xông ra ngoài. Để lại sau lưng là một hồi cười vang.
Mấy tên kia vốn có chút nghi ngờ nên nhìn chăm chú Trần Hạo, bất quá cũng không thấy điều gì khác thường liền không để ý nữa. Bọn họ tự cho là mình làm vô cùng bí ẩn nên chắc là sẽ không bị một tên nhóc như Trần Hạo phát hiện. Bọn hắn cũng không sợ Trần Hạo bỏ trốn, với đặc trưng một mình một cái quần đùi vô cùng rõ ràng như thế kia… hơn nữa, chỉ có một cái nhà tắm chung như thế này muốn tìm hắn thì chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.
…
“Ồ, Tiểu sư đệ, quần đùi của ngươi đâu rồi? Ha ha ha.. Ta biết rồi, chắc là khi đi đại tiện xong bị dính phân… Hắc hắc, còn chưa có lông cơ à? Bất quá hàng họ cũng không nhỏ chút nào đâu sư đệ ngươi được bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Trở lại ao sau mấy phút đồng hồ, vừa liếc qua hạ thân Trần Hạo, Tiêu Cát Sơn lập tức cười to, vừa cười vừa nói.
Trần Hạo có vẻ cực kỳ lúng túng, lập tức lấy tay bụm kín thằng nhỏ của mình nhanh như chớp nhảy vào trong nước ló đầu ra nói: “Không phải như vậy đâu sư huynh. Mọi người đều không mặc nếu ta lộ ra cá biệt quá thì không tốt cho lắm. Cho nên ta cũng cởi như mọi người luôn. Ta.. mười hai tuổi rồi.”
Đối với tiểu sư đệ có khuôn mặt thanh tú như dễ dàng thẹn thùng này Tiêu Cát Sơn thấy rất vừa mắt. Bởi ánh mắt Trần Hạo vô cùng thanh tịnh và thuần khiết, không chút tâm cơ, quan trọng hơn là còn ẩn chứa một loại thông minh cùng kiên định chấp nhất. Người như vậy là đối tượng mà Tiêu Cát Sơn hắn thích kết giao nhất. Hắn tin tưởng, người như Trần Hạo mặc kệ bây giờ ra sao nhưng trong tương lai nhất định sẽ là nhân vật ưu tú, có thể vì Tiêu gia hiệu lực.
Bề ngoài Tiêu Cát Sơn có vẻ thô cuồng nhìn như hơi trưởng thành nhưng thực tế thì hắn cũng chỉ mới được mười lăm tuổi mà thôi. Tính cách rất hào sảng và phóng khoáng, trong đội ngũ đệ tử ngoại môn thì tu vi của hắn là gần với Tiêu Cát Hàn nhất, Ngũ Phẩm Võ Sĩ. Hắn lấy việc giúp người làm vui, ưa thích bên vực kẻ yếu, hơn nữa hắn không hề có một chút cao ngạo như những thiên tài khác, càng không ỷ vào điều đó đi khi dễ người khác. Đương nhiên, với thực lực và thân phận thực sự của bản thân thì cũng chẳng ai dám khi dễ hắn cả.
Dòng chính Tiêu gia Tiêu Nhất, nhị đệ của gia chủ Tiêu Đỉnh chính là phụ thân của hắn.
Nếu không phải như vậy thì nhân vật thiên tài như hắn là đối tượng đầu tiên mà Tiêu Cát Hàn cần phải dẫm đạp.
Dòng chính Tiêu gia hầu hết có thể tấn cấp nội môn trước hai mươi tuổi. Điều này cũng chẳng hề xung đột gì so với đệ tử không thuộc dòng chính. Bởi vì mặt dù họ cũng theo đệ tử ngoại môn tấn cấp từng bước một, nhưng bọn hắn có thể tu luyện trước công pháp mà đệ tử ngoại môn phải tấn cấp nội môn mới có thể tu luyện.
Cho nên, theo tình trước mắt, tu vi của Tiêu Cát Sơn là tiếp cận Tiêu Cát Hàn nhất nhưng đối với Tiêu Cát Hàn thì cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Hơn nữa, trên cơ bản có thể khẳng định rằng Tiêu Cát Hàn có thể tấn cấp đệ tử nội môn trước Tiêu Cát Sơn.
…
“Nhị ca, Tiêu Cát Sơn xem ra rất ưa thích tiểu tử kia ah, lát nữa hắn sẽ không làm lỡ chuyện tốt của chúng ta đó chứ?”
“Làm sao như vậy được? Nếu như chúng ta trực tiếp đi lên chà đạp hắn thì Tiêu Cát Sơn nhất định sẽ ra tay ngăn cản. Nhưng hiện tại thì bất đồng, chúng ta có lý do đầy đủ và chính đáng. Cho dù tổng giáo đầu có đến thì cũng không thể nào bắt bẽ được gì. Chỉ cần không đánh chết hắn là được! Tội ăn trộm đó nha…người người đều có quyền tru diệt!”
…
Hơi nhắm mắt lại cảm nhận mùi dược thảo bốc lên nhàn nhạt cùng với đó là nước ao đang sôi trào cuồn cuộn. Khuôn mặt Trần Hạo đầy bình tĩnh nhìn ngang qua mấy tên bên cạnh đang không để ý gì đến hắn kia. Trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt tuấn tú nhưng khuôn mặt ấy lại khiến trong lòng hắn lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Đáng lẽ ra hắn đã là Tiêu gia đệ tử rồi thì người nhà của hắn liền có thể bình an, hạnh phúc sống qua ngày, không bị khi dễ nữa. Thế nhưng ngay tại thời khắc hắn tiến vào Tiêu gia, hắn thừa nhận mọi sự chèn ép của Tiêu Cát Hàn trong khi đó hắn không rõ là mình đã phạm sai lầm gì mà lại bị chèn ép? Hắn không rõ chẳng lẽ chỉ vì hắn được Tiêu Cát Yên coi trọng, Tiêu Cát Hàn liền độc ác đối với hắn.
Tuy rằng xuất thân của Trần Hạo hắn bần hàn nhưng từ đó lại giúp hắn cảm thụ qua được chút tư vị chua cay của cuộc đời này. Cho nên nếu so về tâm lý thì những đứa trẻ đồng trang lứa không bằng được hắn. Tuy là vậy nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi mà thôi. Trong đầu hắn cũng không có bất kỳ quan niệm gì về tình yêu hết. Còn đối với Tiêu Cát Yên thì hắn chỉ coi nàng là một vị thiên sứ mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là chút hảo cảm chứ không hơn.
Từ ngày gia đình hắn bị ác bá tàn nhẫn kia làm cho nhà tan cửa nát đến nay khiến cho tâm thần của hắn từ đó đến nay bị đè nén rất nhiều. Từ đó trở đi hắn tạo cho mình thói quen nhường nhịn.
Khi bắt đầu phát đồ cho hắn thiếu kiếm, hẵn nhẫn. Đáng ra hắn xếp thứ nhất biến thành đếm ngược thứ nhất, hắn nhẫn . Khi chia phòng, phân cho hắn căn phòng tồi tàn nhất, hắn cũng nhẫn. Khi người khác bắt đầu tu luyện lại cho hắn tới học đường, hắn vẫn nhẫn. Lúc ăn cơm chia cho hắn ít hơn một chút, hắn lại nhẫn.
Đối với Trần Hạo xuất thân bần hàn mà nói thì chỉ là chút chuyện như thế hắn vẫn có thể chịu được.
Bởi vì hắn là đệ tử của Tiêu gia. Chỉ cần cố gắng làm tốt đệ tử Tiêu gia, sẽ có lúc hắn hoàn trả lại tất cả những điều đó. Thế nhưng… hiện tại thì hắn không nhẫn được nữa rồi.
Nếu như không phải thính lực của hắn siêu nhiên hơn người khác. Nếu không phải hắn thông minh hơn người cùng trang lứa. Nếu như hắn không hắn cơ trí cẩn thận …
Nếu không có những điều trên không khéo hôm nay đã là ngày cuối cùng của hắn tại Tiêu gia rồi. Kể cả là Tiêu lão cũng khó mà bảo vệ được hắn.
Hắn thật vất vả vì người nhà mình mà cố gắng mang lại một tia sáng không ngờ cũng bị bóp chết từ trong trứng nước rồi.
Nếu như vậy, hắn lại phải trở về quá khứ nghèo khó cũng với cái sai của chính mình.
Như vậy là đã vược quá sự chịu đựng của hắn.
Trong lúc bất tri bất giác lửa giận đã bốc lên trên mặt hắn, khuôn mặt vốn thanh tú bây giờ lại thêm một chút lạnh lùng. Kể cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập chỉ vì không kìm nén nổi.
“Ngươi bị sao thế? Tiểu sư đệ!”. Tiêu Cát Sơn đang ở bên cạnh phát hiện ra sự dị thường của hắn, liền quan tâm hỏi.
“Ta không sao hết”. Trần Hạo đang chìm trong sự phẫn nộ tràn ngập khi nghe thấy Tiêu Cát Sơn hỏi liền bừng tỉnh. Nhìn thấy sự quan tâm của Tiêu Cát Sơn liền thấp giọng trả lời.
“Trần Hạo, nói cho sư huynh biết rốt cuộc là có chuyện gì?” Mày kiếm của Tiêu Cát Sơn khẽ nhếch. Trong hai mắt hắn bắn ra hai đạo quang mang màu đỏ thẫm tượng trưng cho Ngũ phẩm Võ Sĩ, dừng ở trước mặt Trần Hạo hỏi.
Tiêu Cát Sơn từ trên mặt của Trần Hạo nhìn ra được hắn đang rất tức giận. Mặc dù Trần Hạo đã cố gắng áp chế nhưng làm sao có thể qua mắt được hắn. Tuy rằng bên ngoài của Tiêu Cát Sơn rất phóng khoáng hào sảng nhưng bên trong hắn cũng rất tinh tế. Là người được sinh ra và lớn lên ở Tiêu gia, trải qua sự giáo dục của Tiêu gia. Một kẻ văn võ kiêm tu hiểu nhiều biết rộng thì làm sao một thiếu niên như Trần Hạo có thể qua mắt được cơ chứ? Tự nhiên hắn có thể nhìn ra Trần Hạo đang nói dối.
“Sư huynh, thật sự là không có việc gì”Trần Hạo quật cường nói.
Mặc dù Trần Hạo đối với vị sư huynh có tính cách hào sảng này rất thích ý, cũng không hề xem thường vị sư huynh này. Nhưng hắn cho rằng chuyện của mình thì mình nên tự giải quyết mà hắn cũng không mong muốn xa vời là Tiêu Cát Sơn có thể giúp đỡ hắn.
Chuyện của mình thì mình tự làm.
Phiền phức của mình thì để tự mình giải quyết.
“Bọn hắn khi dễ ngươi?” Nhìn qua máy tên thủ hạ của Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Sơn bỗng dưng bình tĩnh nói. Ánh mắt có chút hung tàn…