“Cái gì? Tiểu tử kia… vậy mà lại được Tiêu lão coi trọng?” Vội vàng chạy đến nơi ở của Tiêu Bác sau khi được thông báo. Tiêu Cát Hàn đã phải thốt lên đầy khiếp sợ khi nghe được lời Tiêu Bác nói.
“Đúng vậy! Cát Hàn… xem ra chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn về vấn đề này, tạm thời không nên manh động.”
“Thế nhưng..”
“Yên tâm đi, có linh dược của phụ thân ngươi chèo chống, trong vòng nữa năm, ngươi nhất định có thể đạt tới cảnh giới Cửu Phẩm Võ Sĩ đỉnh phong. Cộng thêm ngộ tính của bản thân ngươi thì tối đa thêm một năm nữa là sẽ đến Võ Sư, tính toán chút ít thì đến Cửu Phẩm Võ sư mất hai năm là cùng.” Tiêu Bác nói như đã tính sẵn: “Ngươi chả cần phải lo lắng làm gì! Đúng là thiên tài phải bóp chết từ trong trứng nước mới an tâm. Nhưng dù thiên tài cách mấy thì ta cũng không tin tiểu tử kia có thể tấn cấp Cửu Phẩm Võ Sư trong hai năm!”
(P/S: Lời DG: theo đúng văn phong tiếng Việt thì là Võ Sĩ Cửu Phẩm, đệ tử Tiêu gia…., nhưng nhiều lúc theo thói quen, ta đánh theo nguyên văn thành Cửu Phẩm Võ Sĩ, Tiêu gia đệ tử…, với lại ta thấy để nguyên văn thì hay hơn nên mọi người khi đọc có lúc thấy thế này khi thì thế nọ cũng đừng có thắc mắc nhóa kệ mợ nó là gì…dọc giải trí thôi..chả cần phải căng thẳng như thế )
“Huống chi, cái mà Tiêu lão dạy chỉ là văn mà thôi. Bằng không, Tiêu Cát Yên đã theo hắn bảy năm, sao bây giờ chỉ mới là Tam Phẩm Võ Sĩ?” Tiêu Bác tiếp tục nói lên suy đoán của mình.
“Vậy được rồi, có điều, ta nhìn tiểu tử kia không vừa mắt tý nào, bây giờ lại học cùng một chỗ với Cát Yên, ta càng khó nuốt trôi cục tức này.” Tiêu Cát Hàn nói một cách âm ngoan: “Lục trưởng lão, hắn tuy trở thành đệ tử của Tiêu lão, thế nhưng Tiêu lão cũng chưa bao giờ để ý đến những việc vặt vãnh này. Nếu như..người của chúng ta sử dụng một ít thủ đoạn cản trở nho nhỏ, ta nghĩ chắc không ảnh hưởng nhiều chứ?”
“Cái này thì chắc là được, chỉ cần không trục xuất hắn khỏi Tiêu gia, sử sụng một số thủ đoạn cản trở nho nhỏ, Tiêu lão không hơi sức đâu mà quản, đương nhiên… phương thức phải phù hợp…”
“Vậy thì tốt..” Trên khuôn mặt của Tiêu Cát Hàn hiện lên nụ cười âm hiểm.
Trong mắt hắn, Tiêu Bác chẳng qua chỉ là một kẻ ham tài háo sắc mà thôi. Nếu đơn thuần chỉ vì Xích Luyện quả cùng tuyệt học của Tiêu gia, Tiêu Cát Hàn hắn sẽ không khinh sư động chúng như thế. Còn về nguyên nhân thật sự, hắn sẽ không ngu ngốc mà đi nói với Tiêu Bác. Tiêu Bác sợ Tiêu lão, không có nghĩa là hắn cũng như thế, chỉ cần làm gọn gàng sạch sẽ, Tiêu lão có lợi hại mấy thì cũng chẳng thể biết được…
Nếu tất cả người bên cạnh Trần Hạo bị mình mua chuộc, đến lúc đó muốn nắn muốn nhào hắn như thế nào mà không được?
…
Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng. Nếu như bây giờ Tiêu Cát Hàn buông tay, có lẽ kết quả của hắn sẽ không phải là bi kịch. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại cứ muốn gây với người mà hắn vĩnh viễn không thể trêu chọc. (đệch..thằng t/g. viết ntn thì lộ hết còn gì) .
Thiên tài chính thức, dù chỉ còn trong trứng nước thì cũng mười phần đáng sợ, không phải tiểu miêu, tiểu cẩu có thể trêu chọc.
Một đầu Cửu Thiên Thần Long, dù là còn trong trứng nước, chỉ là tiểu miêu, tiểu cẩu có thể lay động được sao?
Những kinh nghiệm Trần Hạo phải trải qua từ khi còn rất nhỏ, để cho tâm trí của hắn trưởng thành hơn so với thiếu niên bình thường rất nhiều. Không phải là quả hồng mềm mặc cho kẻ khác vuốt ve. Có ân với hắn thì hắn rất rõ ràng, có thù với hắn thì hắn càng khắc sâu. Một khi có đủ năng lực, hắn sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi!
…
Thời điểm Trần Hạo cùng Tiêu Cát Yên từ trong cao cấp học đường đi ra, cũng là lúc tan học của tất cả học đường. Đệ tử Tiêu gia, tụm năm tụm bảy, vừa cười vừa nói hối hả đi ra…
Trong đám người, một đôi mắt to tròn đáng yêu, hướng mắt về phía cửa lớn của sơ cấp học đường, giống như là đang tìm kiếm ai.
Chủ nhân của cặp mắt to kia chính là Tiểu Linh Nhi.
Tiểu Linh Nhi biết Trần Hạo học tại học đường sơ cấp, cho nên sau giờ học, nàng vọt đến cửa học đường đứng chờ Trần Hạo.
…
“Sư muội tốt!” “Chào sư muội!”…
Từng tiếng nịnh nọt mang theo chút cung kính vang lên bên tai Trần Hạo. Tiêu Cát Yên có chút mỉm cười đáp lại. năm nay chỉ mới mười ba tuổi nhưng thẻ bài đánh số trước ngực của nàng là mười tám, thiên phú kinh người như vậy cộng với khuôn mặt thiên sứ của nàng, vô luận đi đến nơi nào cũng trở thành tiêu điểm chào đón.
Đám người vốn rộn ràng hỗn loạn, ở thời điểm nàng đi qua thì lập tức trở nên yên tĩnh trở lại, tự động nhường ra một lối đi. Tiêu Cát Yên đối với cái này cũng đã thành thói quen, không hề để tâm, chỉ gật đầu cười nhẹ cùng với mọi người.
Đang đi ở bên cạnh nàng, Trần Hạo cảm nhận được vô số ánh mắt rát bỏng đang chiếu vào.
…
“Thằng này là ai? Sao hắn lại đi cùng với Cát Yên Sư muội? hình như là cùng đi ra từ học đường cao cấp ấy”
“Số chín muoi chín, đấy không phải là đệ nhất đếm ngược trong hàng đệ tử chữ Tường hay sao?”
“Hắn trông rất đẹp trai a! đứng cùng Cát Yên sư tỷ trông rất giống Kim Đồng Ngọc Nữ…”
“Đánh rắm à? Cát Hàn Sư huynh cùng Cát Yên sư tỷ mới là KĐNN đệ nhất đếm ngược của chữ Tường làm sao xứng với sư tỷ?”
…
Từng tiếng nghị luận từ trong đám người vang vào tai Trần Hạo. Đa số đều là âm thanh gen gét cùng châm chọc, ngẫu nhiên có lời ca ngợi cũng bị người khác dìm chết. Khuôn mặt thanh tú của Trần Hạo trở nên đỏ bừng, giống như không thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại. Nhất là cảm giác bị vô số ánh mắt rát bỏng bao phủ.
“Cát Yên!”
Đúng lúc này, một âm thanh ôn nhuận vang lên. Một thân ảnh thiếu niên dưới sự hô ứng của đám người, như là quần tinh chủng nguyệt, xuất hiện trước mắt Trần Hạo cùng Tiêu Cát Yên. Môi hắn hơi mỏng, có chút lạnh, tuy vẻ mặt tươi cười nhưng lại có ý cự nhân ngàn dặm, lộ ra có vẻ kiêu ngạo.
Tiêu Cát Yên giống như vô cùng cao hứng khi thấy thiếu niên này. Hưng phấn lôi kéo tay Trần Hạo chạy về phía hắn. Khi chứng kiến thiếu niên này, Trần Hạo có chút sững sờ, vào thời điểm mình khảo thì, hắn đã từng xuất hiện. Lúc ấy hình như hắn đang xông lên đỉnh núi.
Một đạo ánh mắt lạnh lùng không thể phát giác tại thời điểm Tiêu Cát Yên nắm lấy tay Trần Hạo tại trong mắt thiếu niên kia bắn ra trong tích tắc.
“Cát Hàn sư huynh, hì hì..đây là tiểu sư đệ của chúng ta. Đúng là người mà ta nói với ngươi có thể vượt qua lúc khảo thí. Hắn gọi là Tiêu Tường Hạo. Đệ tử chữ Tường, xếp hạng thứ chín mươi chín, nhưng hắn là thiên tài đích thực đó! Chỉ bởi vì chưa từng đi học nên mới bị Lục trưởng lão xếp ở hạng chín mươi chín.” Tiêu Cát Yên có chút đơn thuần nên không phát hiện được sự âm tàn trong ánh mắt của Tiêu Cát Hàn. Nàng quay người cười nói với Trần Hạo bên người: “Tiểu sư đệ, đây là Tiêu Cát Hàn sư huynh. Hắn là cao thủ đệ nhất trong hàng ngũ chữ Cát, Thất phẩm võ sĩ. Ngươi cần phải học tập tốt sư huynh!”
Tiêu Cát Yên vốn tưởng, với tính cách ôn hòa, thành thật đáng yêu, khi nghe mình giới thiệu tiểu sư đệ sẽ cung kính và ngưỡng mộ mà nói với Tiêu Cát Hàn một tiếng: “Cát Hàn sư huynh tốt!”
Thế nhưng làm cho nàng không ngờ là thời điểm Trần Hạo nghe đến ba chữ Tiêu Cát Hàn, vốn đang có chút ngại ngùng vì không thích ứng được cái nhìn của mọi người, Trần Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, trong hai con ngươi thanh tịnh, bỗng trở nên sắc bén như lợi kiếm, thẳng tắp đâm về phía Tiêu Cát Hàn…
Địch ý mãnh liệt từ trên người hắn phát ra!
Tiêu Cát Yên có chút sững sờ, Tiêu Cát Hàn cũng là như thế.
“Tường Hạo!”
Đứng lúc này, bỗng nhiên một tiếng la của nữ hài truyền đến. ánh mắt Trần Hạo đột nhiên thu về, quay người nhìn về một phía, liền thấy được Tiểu Linh Nhi vừa trong đám người đi ra. Trần Hạo đối với Tiểu Linh Nhi nỡ nụ cười miễn cưỡng, sau đó quay sang nói với Tiêu Cát Yên: “Sư Tỷ, gặp lại sau!”
Trần Hạo nói xong, lạnh lùng liếc Tiêu Cát Hàn một cái, sau đó quay người chạy về phía Tiểu Linh Nhi, mang theo mang theo nàng rời đi rất nhanh.
Thân là đệ tử thiên tài đệ nhất của chữ Cát, Tiêu Cát Hàn có bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như thế? Hơn nữa là ngay tại trước mặt mọi người? Bạn bè cùng lứa tuổi khi gặp hắn còn phải cung kính gọi một tiếng Cát Hàn sư huynh!
Thế nhưng, Trần Hạo vậy mà trực tiếp bỏ qua hắn, hơn nữa vừa rồi khi ánh mắt lạnh lùng như bang của Trần Hạo nhìn chằm chằm vào, vậy mà làm cho lòng hắn mãnh liệt rung động!
Chẳng lẽ hắn phát hiện được điều gì??
Tiêu Cát Hàn đầy kinh ngạc khi thấy biểu hiện tràn đầy địch ý của Trần Hạo. Hắn duy nghĩ ngày tới một khả năng này.
Không lẽ nào tất cả những việc hắn làm với Trần Hạo tất cả đều bị Trần Hạo biết được. Nhưng hắn làm kín kẽ như thế, không thể nào có tin tức bị lộ ra được, như thế nào mà Trần Hạo lại nhìn hắn với một sự thù hận như thế.
Tuy rằng, lửa giận đang bừng bừng thiêu đốt, nhưng từ trước đến nay hắn vốn âm trầm nên chê giấu rất tốt.
“Tiểu sư đệ hắn làm sao vậy? Cát Hàn sư huynh, hắn vốn rất tốt đấy, ngươi đừng trách hắn.” Tuy rằng không biết rõ chuyện gì nhưng Tiêu Cát Yên vẫn phải lên tiếng. Nàng không rõ rốt cuộc Cát Hàn sư huynh cùng tiểu sư đệ có gì hiểu lầm với nhau?
“Ta sao có thể lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ như vậy được chứ!” Tiêu Cát Hàn ra vẻ độ lượng nói:”Thôi, chúng ta đi ăn cơm đã nào.”