Nữ hài nghe được nam tử kia nói như thế, càng sợ đến vẻ mặt kinh hoảng, tuy tuổi nàng không lớn, nhưng cũng biết chợ nô lệ là nơi nào, chỉ cần vào đó, phỏng chừng cả đời nàng cũng đừng mong có tự do.
Lúc ánh mắt nữ hài quét về phía Hàn Phong, không ngờ hắn cũng không tránh né ánh mắt của nàng, mà tiểu cô nương kia thấy thế, tựa như thấy được ánh sáng nơi cuối con đường, trong lòng nổi lên hy vọng.
Cảm nhận được ánh mắt khẩn cầu của nàng, Hàn Phong cũng là hơi sửng sờ.
Kỳ thực, nguyên bản hắn cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là khi hắn thấy tiểu cô nương này, chẳng biết tại sao trong lòng có một cảm giác quen thuộc.
Chỉ bất quá, lúc này trên mặt nàng bị mái tóc tán loạn che khuất, nhất thời hồi lâu không nhận ra, khi tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt khẩn cầu mãnh liệt khiến Hàn Phong có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Trong lòng Hàn Phong kinh ngạc, không khỏi thầm nghĩ:
- Có chuyện gì nhỉ? Sao ánh mắt của nữ hài này lại làm ta có cảm giác thân thiết?
Nghĩ tới đây, Hàn Phong không khỏi mở to hai mắt, tỉ mỉ quan sát hình dạng tiểu cô nương.
Cũng không biết vì sao, đúng lúc đó gió thổi lên, nguyên bản mái tóc che khuất khuôn mặt nàng, lúc này bị gió thổi bay, một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt Hàn Phong.
Thấy dung mạo nữ hài nhi, Hàn Phong nhíu mày, trong đầu tỉ mỉ nhớ lại.
Bỗng nhiên, Hàn Phong mạnh ngẩng đầu lên, trên mặt nhất thời lộ vẻ bất khả tư nghị.
- Tiểu Thanh nhi!
Hàn Phong thất thanh thốt ra, trong lòng sớm bị phát hiện này làm cho chấn kinh.
Ngay sau đó một cỗ lửa giận vô biên dâng trào trong lòng.
Bàn tay nắm chặt răng rắc cho thấy tâm tình của Hàn Phong lúc này.
- Cứu…cứu…cứu ta!
Cô bé kia thấy Hàn Phong thủy chung thờ ơ, trong lòng tràn ngập thất vọng, nhưng khi thấy nam tử kia bắt tới, càng kinh sợ vô cùng la lên.
Mắt thấy nữ hài đã bị nam tử kia tóm lấy.
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh xuất hiện bên cạnh nàng, ngay sau đó truyền đến từng tiếng âm hưởng nặng nề.
- Phanh!
- Loảng xoảng…!
Đạo âm thanh thứ nhất là khi bóng người kia cùng nam tử tiếp xúc, còn tiếng thứ hai là do nam tử kia bay ngược ra đụng phải tạp vật phát ra.
Nguyên bản một nam tử khác đứng bên cạnh, nhìn thấy đồng bạn của mình bị đánh bay, lập tức kinh hãi, vận đấu khí toàn thân, hai mắt tràn đầy cảnh giới nhìn bóng người, quát to:
- Ngươi là ai? Ta chính là hộ vệ Đỗ gia Đông Lâm Trấn, bằng hữu làm vậy chẳng lẽ muốn đối địch với Đỗ gia?
Hàn Phong nhìn nam tử mập mạp trước mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Lấy thực lực của hắn tự nhiên nhìn ra nam tử mập mạp kia chỉ có thực lực nhân giai tứ phẩm, căn bản không phải đối thủ của hắn. Về phần nam tử tự xưng là hộ vệ Đỗ gia, Hàn Phong hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Lúc này, hắn căn bản không đi để ý tới tên nam tử kia, mà là xoay người ngồi xổm xuống nhìn lại tiểu cô nương kia.
Nữ hài từ lâu đã sợ tới hai mắt nhắm nghiền, thân thể nhỏ bé, đơn bạc không ngừng run rẩy.
Thấy một màn như vậy, trong mắt Hàn Phong không khỏi hiện lên một tia thương tiếc, đang muốn giơ tay an ủi nàng, thì nam tử đằng sau thấy Hàn Phong không để ý tới mình, nhất thời thẹn quá thành giận.
- Vô liêm sỉ dĩ nhiên không nhận ra Đỗ gia ta, hôm nay không dạy cho ngươi bài học, ngươi thât coi Đông Lâm Trấn này là nơi có thể làm chuyện xằng bậy.
Nam tử kia nói xong, nhất thời nhanh chóng vọt về phía Hàn Phong.
Cảm thấy đằng sau truyền đến tiếng xé gió, con mắt Hàn Phong hiện lên một đạo lãnh mang, trong mũi hừ lạnh, cũng không thấy được động tác gì, thân hình đã xuất hiện trước mặt nam tử kia, đánh ra một quyền.
Nam tử kia chỉ cảm thấy một cổ lực lượng đáng sợ trong nháy mắt xâm nhập thân thể của mình.
Hàn Phong đánh ra một quyền, cũng không dừng lại, một tay trực tiếp chụp lấy nam tử kia, lạnh lùng nói:
- Đỗ gia là vật gì, hiện tại ta muốn giết người….
- Thả…thả…ta ra…khụ…khụ…
Nam tử mập mạp bị Hàn Phong túm lấy cổ, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp có chút khó khăn, nói.
Nam tử kia cũng không nghĩ ra, thiếu niên trước mắt này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, thực lực thực lực mạnh như vậy, chỉ một quyền đã đánh bại hắn.
Vẻ mặt Hàn Phong âm trầm nhìn chằm chằm tên trước mắt, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác tức giận vô biên, ánh mắt ngưng trọng, lực đạo trong tay chợt gia tăng mãnh liệt.
Nam tử bị Hàn Phong bóp cổ, hai tay không khỏi bắt lấy tay hắn, nỗ lực kéo ra.
Chỉ trong chốc lát, con mắt của hắn đã dần trợn lên, một cỗ cảm giác tử vong từ sâu thẳm nội tâm dâng lên.
Trông thấy nam tử trong tay mình không ngừng giãy dụa, Hàn Phong vẫn thản nhiên như không.
Mọi người vây xem một màn này, cũng đồng loạt kinh hãi.
Về phần nam tử nói chuyện lúc trước kia, mới vừa rồi bị Hàn Phong trực tiếp đánh bay, lúc này ngã nhào một bên, không hề nhúc nhích, không rõ sinh tử.
Mắt thấy nam tử mập mạp đã sắp không chịu được, đột nhiên đằng sau truyền tới thanh âm sợ hãi.
- Đừng…đừng giết hắn…
Nghe được thanh âm này, bàn tay Hàn Phong hơi buông lỏng, lập tức hừ lạnh một tiếng, ném sang một bên.
Xoay người lại, Hàn Phong nhìn về phía nữ hài nhi vẻ mặt sợ hãi, sau khi xác định được thân phận của nàng, trong mắt không khỏi lộ vẻ tiếc hận nồng đậm.
Có lẽ nàng cảm thụ được vẻ thương tiếc trong mắt Hàn Phong, tựa hồ không còn hoảng loạn nữa mà tò mò quan sát Hàn Phong.
Nữ hài nhi kia lắc lắc cái đầu nhỏ, nhẹ giọng nói:
- Không… Không có việc gì…ca ca…ngươi không thể giết bọn họ, chúng là người của Đỗ gia.
- Đỗ gia?
Hàn Phong nhíu mày, khóe miệng hơi cười nhạt, cũng không trả lời, mà giơ tay gạt tóc nàng sang một bên, nhất thời khuôn mặt trắng nõn thanh tú hiện tại trong tầm mắt hắn.
Đối với động tác của Hàn Phong, tiểu cô nương không có nửa điểm e ngại, mà còn có cảm giác vô cùng thân thiết.
Có thể là vì Hàn Phong là người duy nhất trong lúc nàng khó khăn nhất nguyện ý ra tay giúp nàng.
- Có thể nói cho ta biết ngươi tên gì hay không?
Hàn Phong nhìn tiểu cô nương, tuy rằng so với kiếp trước thì ngây ngô hơn nhiều, nhưng vẫn đủ để hắn nhận ra nàng.
Tiểu cô nương kia nghe được Hàn Phong hỏi, trên mặt có chút nhăn nhó, bờ môi khẽ nhúc nhích, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Kỷ Thanh Thanh.
Quả nhiên không sai. Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng, lập tức lại hỏi tiếp:
- Sao ngươi lại ở đây? Cha mẹ của ngươi đâu?
Ai ngờ, Kỷ Thanh Thanh nghe được Hàn Phong hỏi thăm phụ mẫu nàng, nhất thời hai mắt ngấn lệ, lập tức một giọt nước mắt lớn rơi xuống, rồi cứ thế khóc không ngừng.
Hành động này của Kỷ Thanh Thanh nhất thời khiến Hàn Phong luống cuống tay chân một trận, vội vàng an ủi nàng.
Khóc một hồi lâu, Kỷ Thanh Thanh nghẹn ngào nói:
- Phụ thân cùng mẫu thân ta….đều không còn…chỉ còn lại một mình tiểu Thanh nhi…
- Cái gì?
Hàn Phong nghe xong, bỗng nhiên cả kinh.
- Điều này sao có thể?
Rõ ràng còn cách thời gian hắn gặp được phụ mẫu nàng một thời gian dài, bọn họ sao đã chết vào lúc này rồi?
Phụ thân Kỷ Hải của nàng cũng chính là ân nhân vào lúc hắn khó khăn nhất đã ra tay trợ giúp.
Trong đầu Hàn Phong còn nhớ rõ, lúc đó được Kỷ Hải lưu giữ, là một nhà bọn họ giúp hắn từ trong bóng tối tỉnh táo lại, để hắn có lại lòng tin sống tiếp.
Cho tới nay, tựa hồ hắn đã quên mất một vấn đề, đó là việc hắn bất ngờ sống lại, đang từ từ thay đổi tất cả, đồng thời cũng ảnh hưởng tới những người khác.
Xác thực, Trầm Ngọc bởi vì hắn mà xuất hiện, tránh khỏi số phận giống kiếp trước, Huyền Thiên Tông nhờ hắn mà thực lực hiện nay đã không ngừng đề thăng.
Tiêu Linh bởi vì hắn xuất hiện không chỉ có dung mạo khôi phục hoàn toàn, mà quỹ tích cuộc đời cũng thay đổi theo.