Trường kiếm bị rút ra, Dạ Minh vốn là người bị nội thương tự nhiên quỳ xuống đất, chỉ dựa vào trường kiếm của chính mình chống đỡ lấy thân thể của bản thân, phù một tiếng, cỗ ngái ngái kia đã phải nén chịu thật lâu tại thời khắc này hoàn toàn triệt để bắn ra, máu đỏ tươi , nhiễm đỏ một mảnh đất kia.
Hoa Nhược Thủy mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt được khuếch trương cực đại kia, còn không kịp thu lại nụ cười cứng ngắc ở trên mặt.
Một chân mới vừa rơi trên mặt đất, người tới liền đã buông Hoa Nhược Thủy ra, thân hình chợt lóe, đã ở một góc cách xa ngoài một trượng, còn làm bộ mặt chán ghét lắc lắc vạt áo ống tay áo của mình.
Hoa Nhược Thủy đứng vững thân hình, khóe mắt khẽ co rút: "Tại sao lại là ngươi?" Hắn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt này, còn tưởng rằng là nàng, mở hai mắt ra, vừa nhìn thấy cư nhiên lại là khuôn mặt cực kỳ phô trương được phóng đại tới cực hạn của Sở Dạ Phong.
Cho đến khi bản thân cảm thấy hơi hài lòng, lúc này Sở Dạ Phong mới ngẩng đầu nhìn Hoa Nhược Thủy: "Bằng không ngươi nghĩ sao, tưởng bản thiếu gia hiếm lạ!" Nếu không phải là hắn không muốn Trần Nhi và Hoa Nhược Thủy tiếp xúc quá nhiều, hắn mới không cần phá lẽ cùng một người nam tử tiếp cận như vậy nha.
Hoa Nhược Thủy cau mày không nói, một tay xoa ngực đứng ở một bên.
Cánh tay buông lỏng ở bên người, trong tay còn nắm chặt trường kiếm, màu máu đỏ tươi dọc theo lưỡi kiếm sắc bén, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Tầm mắt của Dạ Minh cúi xuống, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng mà hắn biết là nàng, không ngờ nàng lại tới! Chậm rãi đứng lên, bước chân có vẻ có chút lảo đảo. Mặc dù trong lòng từng nghĩ qua vô số thời khắc chân chính gặp nhau, nhưng mà thực sự đến giờ khắc này, hắn lại vẫn vô dụng không có dũng khí đối mặt với nàng, chỉ có thể nắm thật chặt hàn kiếm trong tay.
Bởi vì đầu cúi thấp, tóc dài buông xuống sau lưng vòng qua cổ rủ xuống bên mặt, che đi tấm mặt nạ màu đen.
Sắc mặt Lăng Tuyệt Trần không chút thay đổi, nhưng nàng biết, tay của nàng đang run rẩy.
Một người bóng dáng màu đen nhìn về phía trước sắc mặt không chút thay đổi, một người thủy chung cúi thấp đầu trầm mặc, chưa từng xoay người lại, gió đêm thổi bay cát bụi trên mặt đất, thổi bay vạt áo đang rũ xuống, thổi bay sợi tóc phất phơ ••••••
Đêm, vẫn như cũ yên tĩnh như vậy.
"Thế nào, đến bây giờ vẫn còn không dám đối mặt với ta sao?" Cắn chặt hàm răng, sau khi hít sâu, Lăng Tuyệt Trần có chút tự giễu nhếch miệng.
Vốn là đưa lưng về phía bóng người kia, vừa nghe vậy, khẽ có chút cứng ngắc, lại chậm rãi ngẩng đầu lên xoay người, nhìn Lăng Tuyệt Trần mang theo nụ cười tự giễu, khuôn mặt dưới mặt nạ có một tia buông lỏng, ánh mắt cũng không đổi: "Ta tại sao lại không dám đối mặt với ngươi!" Giọng nói vẫn như cũ không coi ai ra gì.
Hốc mắt Lăng Tuyệt Trần không nhịn được ửng đỏ, bật cười thành tiếng: "Ha ha ha, tại sao không dám đối mặt với ta? Ha ha ha, hỏi rất hay ••••••" nói lời châm chọc xong, ánh mắt chớp chớp, cứ như vậy đem chất lỏng sắp tràn ra khỏi vành mắt bức trở về hốc mắt. Ngẩng đầu, hấp háy lỗ mũi, quật cường của nàng không cho phép nàng yếu thế trước mặt kẻ địch, quay lại lần nữa, trong mắt đã là một mảnh trấn tĩnh: "Nếu dám, vì sao không lấy tấm mặt nạ ngụy trang xuống, là không dám gặp người, hơn nữa còn là không có mặt mũi gặp người!" Nếu hắn vẫn như cũ tuyệt tình như vậy, như vậy nàng cần gì phải cố kỵ nhiều như thế.
Nghe lời châm chọc kia của nàng, Dạ Minh cũng không hề cảm thấy có một tia tức giận. Mà là chậm rãi giơ tay lên, gỡ áo choàng màu đen xuống, sau đó là một tấm mặt nạ không biết nên nói là màu trắng hay là màu đen.
Tầm mắt của mấy người khác, cũng gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Minh, đối với bộ dáng của Dạ Minh, không thể không nói, bọn họ cũng rất tò mò.
Mặt nạ bị gỡ xuống, đập vào mắt chính là một mái tóc dài màu đen, mềm mại dính vào tấm lưng cao to kia. Làn da vô cùng mịn màng trắng nõn hơn cả thiếu nữ. Bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt đào hoa hoàn toàn không phù hợp với hơi thở của hắn. Sống mũi cao thẳng ở một bên mặt ấn xuống bóng mờ, ánh trăng nhu hòa, phản chiếu đường nét cương nghị kia của hắn, chỉ là một cái quay mặt, liền làm cho người ta giống như không thể kháng cự sự hấp dẫn.
Tròng mắt Lăng Tuyệt Trần lần nữa thoáng qua hơi nước, khuôn mặt quen thuộc, môi mỏng cương nghị, vẫn như cũ quen thuộc như vậy. Duy nhất thay đổi, chính là con mắt đã từng là màu xanh dương đã trở nên lấp lánh giống như màu đen của quả nho.
"A, hàng năm không thấy mặt trời, ngay cả trên người cũng có một chút khí âm nhu nhiễm lên, ta giống như ở tại trên người của ngươi, nhìn thấy bóng dáng của Triệu Cao." Hừ lạnh một tiếng, Lăng Tuyệt Trần chê cười không dứt, khinh thường khẽ quay đầu tầm mắt nhìn về phía phương xa.
Nghe lời nói chê cười của Lăng Tuyệt Trần, Dạ Minh chỉ hơi hơi lắc đầu, hắn hiểu được trong lòng nàng có tức giận, có hận, những thứ này đều rất bình thường.
Lăng Tuyệt Trần thấy Dạ Minh không hề nói chuyện, trong lòng lại càng hận ý mạnh thêm: "Thế nào, là Huyết Lão Đại đã từng tung hoành hắc đạo, hiện tại ngay cả tự tôn cao ngạo của mình đều quên rồi sao? Xem ra làm tay sai bên cạnh Nguyệt Ma, cũng không thấy được có bao nhiêu tốt đẹp!"
Sở Dạ Phong, Hoa Nhược Thủy và Tiêu Vũ Cô nghe vậy, không thể tin nổi cùng nhau nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần, chưa bao giờ biết một người lạnh lùng như vậy, thế nhưng mắng chửi người cũng không hề mang chữ thô tục.
Lúc này Dạ Minh mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng nàng, nhìn gương mặt rất quen thuộc kia, trong lòng hắn có một chút nghẹn lời. Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trong lòng lại càng trở nên nhói đau hơn. Lời của nàng vẫn như cũ sắc bén như vậy, miệng lưỡi vẫn luôn không buông tha cho người khác như vậy.
Sự rối rắm, thương tiếc, còn có thêm cả cảm xúc không rõ ở trong mắt hắn, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Lăng Tuyệt Trần, có chút tự giễu cười cười: "Cái ánh mắt này của ngươi là gì, thương xót? Hay là hối hận không có giết chết ta!"
"Muội hiểu rõ mà!" Lúc này Dạ Minh mới lên tiếng nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn nhưng không mất đi sự mị hoặc của phái nam.
"A!" Lăng Tuyệt Trần cười nhạt, nàng có biết hay không đã không còn quan trọng. Khóe mắt quay qua Tiêu Vũ Cô và Hoa Nhược Thủy bị thương: "Ta chỉ dẫn bọn hắn đi, nếu không •••••• ngươi hiểu rõ mà!" Đem bốn chữ trả lại cho hắn.
Dạ Minh cười khổ, nàng nói như vậy, căn bản cũng không có cho hắn lựa chọn nào khác. Thân thể hắn bị thương nặng, mà nàng tùy thời đều có thể lấy tính mệnh của hắn sau đó rời đi. Khẽ gật đầu: "Ta biết rõ!"
Lăng Tuyệt Trần cau mày, cũng không nói gì thêm, xoay người vỗ nhẹ Tiêu Vũ Cô đang tựa vào bên cây, xoay người rời đi.
Nhưng mà, mới vừa bước ra một bước chân, một thanh trường kiếm đã để ngang trước ngực của nàng.
Nhìn mũi kiếm phát ra ánh sáng lạnh kia cũng không ngẩng đầu lên: "Ngươi cho là, ngươi có thể ngăn cản sao?" Nếu không phải là đã từng xem nhau là huynh đệ, hôm nay làm sao nàng lại xuống tay lưu tình?
Vừa dứt lời, một bóng dáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lăng Tuyệt Trần, ống tay áo màu đỏ hơi chuyển, chỉ là khẽ dùng lực một chút, trường kiếm Dạ Minh nắm trong tay liền ‘ vù vù vù ’ bay khỏi, sau đó hung hăng cắm vào mặt đất ở bên cạnh, chỗ chuôi kiếm vẫn còn đang không ngừng đung đưa.
Bóng dáng của Dạ Minh, theo quán tính lui về phía sau hai bước, nhưng mà ánh mắt lại kiên định nhìn Lăng Tuyệt Trần: "Hôm nay, các ngươi ai cũng không thể đi!"
Lăng Tuyệt Trần khẽ buông Tiêu Vũ Cô ra, xoay người cười như không cười nhìn Dạ Minh: "Bộ dạng bây giờ của ngươi, tùy tiện một người cũng có thể lấy tính mạng của ngươi, ngươi xác định là có thể ngăn cản ta rời khỏi sao?" Tiếng nói vừa dứt, cổ tay khẽ xoay nhẹ, một đường ánh sáng âm u hiện lên, keng một tiếng, môt cây chủy thủ cắm sâu xuống ba phần ghim ở ngay trước mũi chân của Dạ Minh, không nghiêng không lệch, mũi kiếm vừa vặn dính chặt giày gấm của hắn.
Đây là cảnh cáo!
Lúc này bốn người mới nâng bước chân lên, hướng bên ngoài sơn cốc đi tới.
"Dạ Minh đại nhân nói là các ngươi không thể rời đi!"
Đột nhiên, một thanh âm từ trên trời giáng xuống, ngay sau đó, Ngân Lang thân người đầu sói liền chắn ở trước mặt bốn người, vẻ mặt lo lắng nhìn vết thương của Dạ Minh đại nhân vẫn còn đang chảy máu nhỏ giọt.
"Ngân Lang?" Dạ Minh cau mày, Ngân Lang cũng bị thương, mà thần thái của hắn lại hiện lên hồng hào như vậy, chắc là Nguyệt Ma đã truyền thêm sức mạnh mới vào trong người hắn, mới có thể khiến cho hắn khôi phục lại nhanh như vậy.
Ngân Lang nhìn Dạ Minh khẽ cúi đầu, tầm mắt chuyển tới trên người của bốn người kia, ánh mắt xa xăm trở nên lạnh băng: "Đả thương Dạ Minh đại nhân, cứ như vậy liền muốn rời đi sao?"
Nguyệt Ma điện cách xa Tiền Cốc, con đường thông tới Tiền Cốc cũng chỉ có một cái, lại bị núi cao bốn phía chặn ngang cắt đứt, ở chỗ này tạo thành một sơn cốc đơn độc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trải qua tranh đấu minh bạch lại vẫn không hề bị phát hiện ra.