Vén rèm che màu hồng đào lên, nhìn nam tử vẫn luôn an tĩnh nằm đó, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, nhưng vẫn không che giấu được dung nhan tuấn mỹ hào hoa phong nhã của hắn. Chậm rãi ngồi ở bên giường, đôi mắt lạnh băng không nhịn được hơi dịu đi hiện lên vài tia nhu hòa.
Kéo một bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa nắn ở trong tay, nằm nhiều ngày như vậy có lẽ cũng mệt rồi, có phải cánh tay cũng vì ngủ mà đã tê rần rồi hay không, chỉ là, qua hôm nay, là có thể tỉnh lại rồi. Về sau cũng không cần phải chịu đựng loại thống khổ này nữa, có thể giống như người bình thường, cũng không cần phải lo lắng bệnh ma kia sẽ quay trở lại tập kích nữa.
Sở Dạ Phong và Tiêu Vũ Cô liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Vũ Cô ho nhẹ một tiếng, liền lui ra ngoài. Sở Dạ Phong tiến lên, vỗ nhẹ bả vai của nàng: "Trần, ta và Tiêu Vũ Cô đi tìm những dược liệu còn lại!"
"Ừ, Dạ Phong, cám ơn huynh!" Khẽ ngẩng đầu, nhìn Sở Dạ Phong trong lòng thoáng qua một tia ấm áp.
Nghe thấy lời nói hơi kiểu cách này, hắn ngược lại có chút không tự nhiên, ánh mắt lóe lên: "Cần gì khách khí với ta, ta đi trước, nàng cũng nên chú ý nghỉ ngơi!" Nói xong, Sở Dạ Phong vén vạt áo lên xoay người rời đi, nhường không gian lại cho hai người, bởi vì hắn biết rõ, nàng chính là rất trọng nghĩa khí, đối ngoại có thể rất tuyệt tình, đối nội, có thể rất nhu tình, đây mới chính là điểm hấp dẫn hắn.
Cả căn phòng, chỉ còn lại hai người, ngón tay vung lên, trong nháy mắt chậu đồng ở bên cạnh liền chứa đầy nước trong vắt, một ngọn lửa màu tím toát ra ở đầu ngón tay của nàng, khẽ dao động trong giây lát rồi nhảy vào chậu đồng ở bên dưới. Chỉ trong chốc lát chậu nước liền bắt đầu tỏa ra làn sương trắng nóng hầm hập, nàng không thể không cảm thán, thủy hỏa hợp chế chính là tốt nhất, sử dụng cũng rất dễ dàng, không cần đốt lửa đã có nước nóng.
Cầm khăn gấm nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt của hắn. Nhấc ngón tay trắng như ngọc lên, nhanh chóng qua lại không ngừng như thoi đưa, chỉ chốc lát sau mái tóc đen nhánh đã được cắt tỉa chỉnh tề. Giúp hắn chính vạt áo ngay ngắn lại, màu hồng đào khắp phòng cũng khiến cho sắc mặt tái nhợt của hắn hơi ửng hồng, cũng có vẻ giống như người bình thường.
Khẽ nhếch miệng lên, nhìn dung nhan tuấn mỹ tuyệt sắc kia, nếu như không phải là bởi vì hôn mê, thì sẽ có bao nhiêu hăng hái phấn chấn.
Trong nháy mắt Ngân Nhược và Tiểu Bạch đều cùng xuất hiện ở bên cạnh, hai người không chút hình tượng ngồi xuống bên giường, tự mình rót một chén nước trà, dồn sức uống ừng ực ừng ực, để cái chén trong tay xuống thô lỗ nâng ống tay áo lên lau khóe miệng một cái, hai người không khỏi rối rít cảm thán: ra ngoài không khí thật tốt!
Tầm mắt rũ xuống thấp, con ngươi lạnh băng khẽ chuyển, nhưng mà nhìn cũng chưa từng nhìn về phía hai người: "Chỉ như vậy đã nghĩ có thể lừa dối vượt qua kiểm tra?"
Chỉ là mấy chữ ngắn ngủn, lại làm cho Ngân Nhược và Tiểu Bạch đồng thời cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo đến ghê người, khí lạnh chính là đến từ trên người của chủ nhân, hai người liếc mắt nhìn nhau: Chủ nhân tức giận!
"Chủ nhân!" Tiểu Bạch nhíu mày, lắc mình một cái lại trở về thân hình chú mèo nhỏ của hắn, đứng ở trên ghế lui về phía sau đạp một cái, đã nằm ở trên bả vai của Lăng Tuyệt Trần, ánh mặt hiện lên vẻ ảm đạm đáng thương: "Chủ nhân ~"
Lúc này Lăng Tuyệt Trần mới quay đầu lại, liếc nhìn bộ dáng uất ức kia của Tiểu Bạch một cái, hừ lạnh một tiếng, liền dời tầm mắt đi.
"Khụ khụ khụ, chủ nhân, lúc đó sau khi ta và Tiểu Bạch rời đi một lát, liền cảm thấy một cỗ hơi thở không hề tầm thường, đang muốn chạy lại thì đột nhiên rơi vào hôn mê, không ngờ, khi tỉnh lại thì đã ở trong thân thể của chủ nhân, chỉ là không có cách nào hiện thân cũng không thể nói chuyện." Ngân Nhược ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi tiến lên, một phen túm lấy cái cổ của Tiểu Bạch, kéo hắn từ trên bả vai của Lăng Tuyệt Trần xuống .
Không thể hiện thân cũng không thể nói chuyện?
"Tại sao?" Lăng Tuyệt Trần nghi ngờ, vẫn là những lời này khiến nàng chú ý, khó trách nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, nhưng không cách nào thúc giục bọn họ gia nhập chiến đấu.
Ngân Nhược khẽ lắc đầu: "Ta cũng không biết, có lẽ là bởi vì địa chất đặc biệt của Quang Ảnh Thần Đảo thôi."
"Các ngươi đều không có việc gì thì tốt rồi!" Nếu Ngân Nhược không biết, nàng cũng không hỏi nhiều nữa, ánh mắt vẫn như cũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa Nhược Thủy: "Tiểu Bạch, đỉnh Tử Đồng chuẩn bị xong chưa?"
Nói đến chuyện đứng đắn, Tiểu Bạch cũng liền thu hồi nụ cười nhàn nhạt trên mặt, vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Ừ, chủ nhân cứ yên tâm, đỉnh Tử Đồng vẫn luôn ở trên người ta."
Lăng Tuyệt Trần gật đầu một cái, khóe mắt liếc qua hộp gấm tinh xảo để ở bên cạnh, lấy thuật chế thuốc trước mắt của nàng, không biết có thể phát huy hoàn toàn dược hiệu của Linh Tiên Thảo được hay không. Ở đáy lòng của nàng, lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi năng lực của mình, chỉ vì nam tử mới tiếp xúc mấy ngày ở trước mắt này.
Trong sân vắng vẻ, một bóng người đứng đó, vạt áo màu xanh dương vẫn bay lượn như cũ, một vài sợi tóc buông xuống ở bên mặt lại không giấu đi được vẻ tao nhã đầy người. Hai tay buông xuống ở bên người, đỉnh Tử Đồng ở ngay phía trước chậm rãi xoay tròn.
Hai người bọn Sở Dạ Phong đứng dưới mái hiên cau mày theo dõi, chế thuốc cũng không phải là chuyện đùa, phải làm liền một mạch, một khi xuất hiện một chút xíu ngoài ý muốn đều sẽ dẫn đến thất bại.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự nhìn phía trước, hai tay nắm thật chặt rồi lại buông ra, cứ như vậy không ngừng đấu tranh lặp đi lặp lại.
"Chủ nhân!" Tiểu Bạch cau mày, chủ nhân luôn luôn kiêu ngạo tự tin, thế nhưng giờ phút này lại do dự lại đấu tranh lại không tin tưởng bản thân? !
Lăng Tuyệt trần nghe vậy, lúc này mới ngước mắt mắt lên, ánh mắt ngầm ý bảo Tiểu Bạch có thể bắt đầu. Tiểu Bạch gật đầu, nâng tay phải lên mở bàn tay ra, chỉ thấy Linh Tiên Thảo vẫn còn giữ được màu xanh biếc liền rồi khỏi bàn tay của hắn bay lên giữa không trung.
Khẽ giơ cánh tay lên, lòng bàn tay hướng lên, nắp đỉnh Tử Đồng từ từ mở ra, một vầng sáng màu tím nhạt nhanh chóng kết nối với Linh Tiên Thảo ở giữa không trung, Linh Tiên Thảo vốn đang xoay tròn tại chỗ theo vầng sáng kia liền biến mất trong nháy mắt, nắp đỉnh khép lại sau đó nhanh chóng xoay tròn, làm cho người ta bằng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.
Thái độ của Lăng Tuyệt Trần lại trở nên nặng nề, lúc này mới bắt đầu chế thuốc không được phép có một chút qua loa, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khép lại, xoay nhẹ nửa vòng, chỉ thấy một ngọn lửa màu tím hiện lên ở đầu ngón tay. Vung tay lên, ngọn lửa lập tức bay về phía cái đỉnh Tử Đồng đó, ‘ vụt ’ một tiếng, ngọn lửa màu tím đã gắt gao vây quanh đỉnh Tử Đồng.
Quầng sáng màu tím phát ra từ đầu ngón tay của nàng, dẫn đường cho ngọn lửa kia nhanh chóng xoay tròn vây quanh trong đỉnh chế thuốc, khẽ nhắm mắt lại, thần thức không hề chớp mắt nhìn chằm chằm dược liệu bên trong đỉnh Tử Đồng. Vùng đan điền hình thành một dòng nước xoáy màu đen, ngay cả Huyền Khí của nàng cũng đã nhanh chóng xoay tròn vây xung quanh dòng nước xoáy màu đen.
Dược liệu bên trong đỉnh Tử Đồng xoay tròn xung quanh gốc Linh Tiên Thảo kia, từng miếng dược liệu, bột mịn đang từ từ rơi xuống, từ từ ngưng kết lại ở dưới đáy đỉnh Tử Đồng.
Mồ hôi hột trên trán càng ngày càng nhiều, ở trên da thịt trắng nõn của nàng tụ thành từng giọt thủy châu, dọc theo đường nét của gương mặt, chảy xuống chiếc cằm thon rơi vào trên cổ áo màu xanh dương, biến mất trong nháy mắt không thấy tăm hơi. Huyền khí ở vùng đan điền càng thêm không thể khống chế, mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng dày đặc, một giọt, hai giọt, thấm ướt cổ áo của nàng.
Có lẽ là bởi vì không chịu đựng được nhiệt độ cao khác thường bên trong đỉnh Tử Đồng kia, Linh Tiên Thảo vốn dĩ rất an phận trong nháy mắt bay lên chóp của nắp đỉnh, thoát khỏi vòng vây của những thứ dược liệu quý hiếm kia, đang muốn phá nắp đỉnh thoát ra ngoài.
Tay phải lập tức đặt trước ngực, đầu ngón tay nhắm thẳng vào đỉnh Tử Đồng, tay trái mở ra bàn tay đặt nhẹ ở phía trên tay phải, lòng bàn tay trái toát ra quầng sáng màu tím, bao quanh tay phải ở phía trong. Hai cổ Huyền Khí hội tụ vào một chỗ, xông về phía đỉnh Tử Đồng, tạo thành cỗ Huyền Khí rõ ràng ở phía trên đỉnh Tử Đồng giúp cố định nắp đỉnh, bởi vì áp lực từ bên ngoài và sự giãy giụa của Linh Tiên Thảo ở bên trong, đỉnh Tử Đồng lắc lư kịch liệt .
Sự phản kháng của Linh Tiên Thảo, khiến cho Huyền Khí trong cơ thể nàng cũng bắt đầu mất đi sự ổn định, chạy tán loạn không có một chút quy luật. Khẽ cau mày, một cỗ ngai ngái vọt tới cổ họng nhưng lại bị nàng áp chế ép xuống. Khẽ nghiêng mặt sang một bên, nhưng thần thức vẫn như cũ không dám rời khỏi đỉnh Tử Đồng nửa tấc.
Huyền Khí trong cơ thể đang từ từ yếu dần rồi biến mất, nắp đỉnh của đỉnh Tử Đồng cũng khẽ dao động lắc lư, Lăng Tuyệt Trần cắn chặt môi, chẳng lẽ hôm nay lại phải chịu thất bại trong gang tấc sao? Thật vất vả mới tìm được Linh Tiên Thảo, hôm nay lại để nó biến thành không sao? Không, nàng nhất định phải thành công, trăm năm mới có thể trưởng thành như vậy, tuyệt đối không thể buông tay!
Đột nhiên, từ sau lưng của nàng truyền đến một nguồn nhiệt khác, Huyền Khí trong cơ thể cũng dần dần khôi phục, mồ hôi trên trán Lăng Tuyệt Trần rõ ràng ít đi, theo bản năng khẽ quay đầu lại.
"Chuyên tâm chế thuốc!" Giọng nam mị hoặc âm thầm mang theo lo lắng cấp bách, lại thành công tránh cho nàng bị mất hồn, ở nơi này người có thuộc tính Hỏa Hệ còn có thể là ai!
Có thêm sự tham gia của Sở Dạ Phong, Huyền khí bắt đầu tản ra lại lần nữa tụ tập lại có trật tự, mà ngọn lửa vây quanh đỉnh Tử Đồng cũng chậm rãi tăng lên.
Linh Tiên Thảo đang ra sức chống cự ở bên trong đỉnh, hơi sức từ từ biến mất, mà ánh sáng màu xanh lá ở bốn phía quanh nó cũng dần dần tản ra, hóa thành những điểm sáng nhỏ cùng với bột dược liệu ở dưới đáy đỉnh hòa làm một thể.
Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, đột nhiên mở hai mắt ra, thu tay trái lại, đầu ngón tay chỉ vào đỉnh Tử Đồng: "U lam thủy!" Ngay sau đó liền có một dòng nước nhàn nhạt từ đầu ngón tay nhẹ nhàng bay về phía trên đỉnh Tử Đồng, nắp đỉnh cũng phối hợp mở ra một khe hở nhỏ, cho đến khi dòng nước dừng lại lúc này mới lại đóng kín lần nữa.
Ước chừng qua thời gian một khắc, Lăng Tuyệt Trần mới chậm rãi thu tay lại, lúc này ngọn lửa màu tím kia mới từ từ biến mất, Sở Dạ Phong cũng thu cánh tay đang dính sát sau lưng nàng lại, xoay người tiến lên hai bước.
Đỉnh Tử Đồng tự động bay trở về trước mặt Lăng Tuyệt Trần, nắp đỉnh chậm rãi mở ra, ngay tức khắc, một làn sương mù màu trắng phiêu tán ra. Một mùi hương xông vào mũi, không phải mùi thuốc nồng nặc, mà là làn hương thơm ngát không cách nào sao lãng.
Giơ tay phải ra rồi mở lòng bàn tay ra, một viên thuốc tròn màu xanh lá kích cỡ bằng cái móng tay lại có vẻ gần như trong suốt bay ra từ bên trong đỉnh luyện dược, hai giọt thủy châu hình dạng giống hệt nhau dung hợp với nhau ở chính giữa viên thuốc, thế nhưng lại là màu lam của băng và màu đỏ của lửa! Thần kỳ, thật sự là rất thần kỳ!
Tiêu Vũ Cô cau mày tiến lên, nhìn viên thuốc an tĩnh nằm ở trong lòng bàn tay trắng nõn kia: "Đây chính là Đan Dược được Luyện Dược Sư luyện ra sao?" Thật sự là rất thần kỳ đấy.
Lúc này khóe miệng Lăng Tuyệt Trần mới lộ ra một nụ cười, chậm rãi gật đầu: "Ừ, cuối cùng cũng thành công!" Quay đầu lại mỉm cười nhìn Sở Dạ Phong một cái, trong con ngươi tràn đầy cảm kích, nếu như không phải là hắn ra tay tương trợ, nàng căn bản cũng không có khả năng luyện chế ra viên thuốc cứu mạng này. Trải qua lần chế thuốc này, cấp bậc luyện dược của nàng xem chừng đã nhảy lên không chỉ một tầng!
Nhìn thấy sự thoải mái nhẹ nhàng trên nét mặt của nàng, Sở Dạ Phong cũng chỉ khẽ gật đầu, chỉ cần nàng có thể thoải mái, hắn đã không sao cả rồi.
Một ngày này, bên trong tòa thâm viện xa hoa, bay ra một làn hương thơm ngát nhàn nhạt, phiêu tán khắp Phong Chi Thành. Trên đường cái không người nào là không dừng bước chân lại, khẽ nhắm mắt, hưởng thụ làn hương thơm ngát khác thường trong không khí này. Người không biết chuyện chỉ hơi hơi kinh ngạc, người biết chuyện thì hai mắt khẽ phát sáng nhìn sương trắng phía tán trên mặt đất, đây chỉ có thể là nhân tài đạt tới Thất Tinh Dược Thần mới có thể luyện chế ra đan dược có mùi thơm ngát như vậy, xem ra Phong Chi Thành này quả nhiên chính là vùng đất Tàng Long Ngọa Hổ ( ý nói có nhân tài ẩn dật ở đây )!
Ngày thứ hai, ở Phong Chi Thành liền xuất hiện một lời đồn: bên trong ‘ Hoa Nhược Lưu Thủy ’ xuất hiện Thất Tinh Dược Thần hiếm thấy.
Có người liền liên tưởng đến hàng loạt sự việc xảy ra ở ‘ Tế Nhân Đường ’ vào ngày hôm trước, lúc này cũng liền có người xác định, ở bên trong Hoa Nhược Lưu Thủy, chính là Đại tiểu thư chính thống của Lăng Gia —— Lăng Tuyệt Trần!
Trong thời gian mấy ngày gắt gao này, ở chỗ này Lăng Tuyệt Trần đã vang danh khắp trời xanh, trở thành truyền kỳ Dược Thần trong một đêm!