Cơ hồ phải đi khắp hơn phân nửa Phong Chi Thành, lúc này mới có một y quan nhỏ nhìn bên ngoài cửa chính nghèo túng không chịu nổi ở một góc không ai thèm để ý tới. Nhìn ba chữ ‘ Tế Nhân Đường ’ được viết xiêu vẹo lung lay sắp đổ ở trước mắt kia, trên trán trượt xuống mấy vạch đen, cái niên đại này thật là •••••• coi như thuộc tính hệ Mộc có kỹ năng chữa trị, nhưng mà dù sao cũng chỉ là tác dụng phụ trợ, vậy lúc một người gặp phải không phải là nội thương cũng không phải vết thương gì đó, mà là một chút bệnh thông thường ... phát sốt cảm mạo gì đó, chẳng phải là chỉ có thể ngồi chờ đợi bản thân trở thành ma ốm mà ra đi sao?
Trong lòng muôn vàn cảm khái, nhưng vẫn nâng bước chân lên bước qua cánh cửa đi vào trong, ngẩng đầu lên đập vào mắt chính là tủ thuốc màu đỏ sậm, tuy nhiên bề ngoài xem ra tương đối tàn tạ, nhưng mà ở bên trong thì cũng giống như chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, một cái quầy thuốc ước chừng cao hai thước ( 2m ), mỗi một ngăn kéo vuông đều được dán một cái nhãn nhỏ, viết tên thuốc của các loại dược thảo.
Mà trên quầy chỉ cao một trượng kia, trừ một cái bàn tính nhỏ cùng với một cái cân đòn nhỏ ở ngoài ra, chính là hai bàn tay sạch sẽ không có gì cả. Một bé trai ước chừng mười mấy tuổi đang nằm ngủ gật ở trên quầy đó, như vậy có thể thấy được, nơi này cơ hồ không có buôn bán gì cả.
Chỉ là khó có được chính là, ở cái Đại Lục đặc biệt bài xích y dược như thế này, vẫn còn có người mở một y quán.
Bước nhanh đến phía trước, một tay khẽ gõ xuống mặt quầy: "Xin hỏi nơi này có thể mua dược liệu không?" Thật ra thì nàng hỏi như vậy, hoàn toàn là bởi vì bé trai kia ngủ say như chết, ngay cả nàng đi tới cũng không biết.
Nghe thấy thanh âm của một cô gái, lúc này bé trai kia mới chậm rãi chống đầu lên, nhìn bóng người mơ hồ ở trước mắt, giơ tay lên xoa xoa cặp mắt mông lung, đợi đến khi nhìn thấy người chân thật ở trước mắt lần nữa, lúc này mới có chút kinh ngạc trợn to một đôi mắt lấp lánh trong suốt, rất dễ nhận thấy hắn cũng không ngờ rằng sẽ có người tới y quán!
Nhìn ánh mắt khó có thể tin được của bé trai kia, Lăng Tuyệt Trần khẽ cau mày, nếu như không phải là bởi vì Hoa Nhược Thủy cần một số loại thuộc bổ để bổ sung Tinh Khí Thần cho thân thể, nàng thật sự là không muốn tới nơi này để bị người ta đối đãi giống như quái vật.
Bé trai khẽ hồi hồn, nhìn tỷ tỷ xinh đẹp ở trước mắt không nói lời nào, hắn tuy nhỏ tuổi nhưng cũng không khỏi có chút bị giật mình, lập tức nuốt ngụm nước miếng: "Vậy, vị tỷ tỷ đây, có cần gì sao?" Giọng nói không lưu loát chứng minh hắn ở trong này trông quầy cũng rất ít khi giao thiệp với người ngoài.
Đối mặt với một đứa trẻ mười mấy tuổi, thái độ của Lăng Tuyệt Trần cũng có chút dãn ra, cầm phương thuốc ở trong tay đưa tới đi trước: "Nếu như đệ có thể đọc hiểu những gì viết trong này, ta cần mua những thứ dược liệu này." Chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi, phương diện này hẳn là cũng sẽ không hiểu lắm đi, ít nhất phải có một người lớn tới mới đúng.
Lúc này bé trai mới có chút xấu hổ gãi gãi đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, A Nặc biết!" Nói xong liền cầm phương thuốc ở trên quầy lên, thoáng nhìn lướt qua, bộ dáng nghiêm túc kia cũng có mấy phần thần sắc của đại phu tương lai. Đem phương thuốc để ở một bên: "Tỷ tỷ chờ, bây giờ A Nặc liền giúp tỷ tỷ hốt thuốc!" Nói xong, liền đi tới một bên, đem một cái thang dời qua, ở trên tủ thuốc cao hai thước kia bắt đầu hốt thuốc một cách thuần thục, bộ dáng kia rõ ràng là khá quen thuộc với cách sắp xếp những loại dược liệu này.
Đi tới đi lui không dưới mười lần, cuối cùng cũng đem toàn bộ dược liệu trên phương thuốc cần có ở trong ngăn kéo nhỏ đặt hết lên quầy thuốc không lớn kia, bé trai nhìn Lăng Tuyệt Trần cười gượng hai tiếng, ánh mắt chần chờ nhìn cái cân đòn nhỏ ở bên cạnh: "Ha ha, tỷ tỷ đợi một chút, đệ đi gọi gia gia tới đây!" Nói xong liền chạy chậm tựa như vọt ra khỏi cửa nhỏ ở bên cạnh, đi tới hậu viện. Đối với trọng lượng của dược liệu hắn thật sự đúng là không phải rất quen thuộc, gia gia thường nói đây là dược liệu, có thể cứu tính mạng người cũng có thể lấy tính mạng người, một chút cũng không được qua loa, cho nên chuyện mà hắn không xác định chắc chắn vẫn là nên đi mời gia gia tới đây.
Lăng Tuyệt Trần khẽ giật mình, sững sờ nhìn màn vải treo trên cửa kia không ngừng đung đưa, đứa trẻ chính là đứa trẻ, ngay cả ý thức phòng vệ cơ bản nhất cũng không có, chẳng lẽ không sợ nàng lấy hết toàn bộ dược liệu ở đây đem đi sao?
"Gia gia gia gia, người nhanh lên một chút nha, bằng không tỷ tỷ xinh đẹp sẽ chờ không kịp mất!" Từ xa liền nghe thấy thanh âm chân thật của bé trai chất phác kia.
Ông lão đã qua tuổi sáu mươi bị bé trai kéo cánh tay đi, trong mắt còn tưởng là A Nặc nói giỡn với hắn, muốn lừa hắn vui vẻ. Cái thế giới này căn bản sẽ không có người tới y quán xem bệnh, hắn dùng tiền tích góp cả đời của mình để duy trì cái gian y quán nhỏ tàn tạ này đã nhiều năm rồi, khách nhân tới đây đã ít lại càng thêm ít, căn bản ngay cả tiến vốn mua dược liệu cũng đã không kiếm được lợi nhuận trở về.
Vốn dĩ, hắn cũng coi như là một hộ gia đình thường thường bậc trung, người một nhà hòa hòa thuận thuận cũng không lo ăn mặc, nếu như không phải là bởi vì chuyện tiếc nuối lúc tuổi còn trẻ, hắn cũng sẽ không mở cái gian y quán này. Một năm kia, ôn dịch hoành hành khắp cả thôn, tuổi hắn gần chừng năm mươi tuổi, tận mắt nhìn thê tử của mình, nhi tử và con dâu bị ốm đau hành hạ tới chết, thế nhưng hắn lại bó tay hết cách, trong trận ôn dịch kia, cả thôn cũng chỉ còn lại hắn và đứa tôn nhi nhỏ tuổi này mà thôi.
Có lẽ là bởi vì xuất phát từ tiếc nuối tại thời điểm đó, hắn liền một lòng học y, dù tuổi già vẫn như cũ tự mình lên núi hái thuốc. Dùng tất cả tiền tích góp của mình mở gian y quán này, mặc dù không có thu nhập gì, nhưng hắn và tôn tử sống nương tựa lẫn nhau trôi qua cũng rất vui vẻ hòa thuận.
Hôm nay nghe A Nặc nói có người tới đây mua thuốc, trong lòng hắn vẫn còn rất hoài nghi, tuy nhiên hắn bị A Nặc kéo không thể không đuổi theo bước chân của nó.
"Gia gia, ngươi xem, đây chính là tỷ tỷ xinh đẹp mà A Nặc nói!" Thân hình nhỏ bé của A Nặc chui qua màn vải, lôi kéo cánh tay của gia gia, vẻ mặt tràn ngập ý cười nhìn Lăng Tuyệt Trần.
Một cánh tay già nua đầy nếp nhăn chậm rãi vén màn vải lên, mấy sợi tóc bạc phơ trên đầu khẽ buông xuống, bật cười ngẩng đầu: "Là chỗ nào, để gia gia xem một chút!" Nói xong liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đứng ở trước quầy kia đang hướng hắn khẽ cúi đầu, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc.
Hắn sống đã sáu mươi năm, chưa bao giờ gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, lúc mới đầu A Nặc nói tỷ tỷ rất đẹp, hắn còn tưởng rằng là A Nặc chưa từng thấy qua cô gái nào cho nên mới có thể nói như vậy, nhưng mà bây giờ xem ra, A Nặc nói xinh đẹp còn chưa đủ để hình dung vẻ đẹp tuyệt mỹ của người con gái trước mắt này.
Lăng Tuyệt Trần hướng về phía ông lão hiền lành kia khẽ cúi đầu, trong mắt hiện lên một tầng nụ cười, nhìn đôi ông cháu này, đáy lòng của nàng liền sinh ra một tia gợn sóng.
"Khụ khụ khụ, lão già cổ hủ này khiến cho cô nương chê cười rồi!" Ông lão hồi hồn, nhìn Lăng Tuyệt Trần cười gượng, khuôn mặt sạm đen tràn đầy nếp nhăn thoáng ửng đỏ mang theo một tia quẫn bách.
"Không sao, nhìn thấy hai ông cháu của lão chung sống hòa thuận như vậy, ta lại là cảm thấy được một chút ấm áp!" Những lời này chính là lời nói thật của nàng, cuộc sống yên bình giống như vậy, vẫn luôn là điều nàng hướng tới, nhưng mà cũng chỉ là hướng tới mà thôi.
"Gia gia, con đã nói là tỷ tỷ rất xinh đẹp rồi mà." Đứa trẻ mang vẻ mặt ngây thơ chất phác nhìn gia gia của mình, nụ cười tràn đầy đắc ý.
Lão gia gia sờ sờ đầu của hắn, áy náy hướng Lăng Tuyệt Trần mỉm cười, vừa xắn ống tay áo lên vừa đi vào quầy: "Khiến cô nương phải đợi lâu, lão già cổ hủ này giúp cô nương hốt thuốc." Khó có được một người không dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, tâm tình của hắn ít nhiều vẫn là còn có chút vui mừng.
Một tay cầm lấy đòn cân, một tay kia ở giữa các hộp thuốc rất thuần thục bốc dược liệu đúng theo tên, mỗi một lần cân đo trong lượng đều vô cùng chính xác, trên căn bản là không cần phải lấy thêm vào hoặc bỏ bớt ra thêm lần nữa, đến đây có thể thấy được vị lão nhân lớn tuổi này rất quen thuộc đối với y dược.
Đem mỗi phần dược liệu cần có chia ra đúng phân lượng cần thiết gói lại thật chắc trong một bao giấy, không bao lâu sau, ba thang dược liệu liền được xâu chuỗi lại cùng một chỗ, hai tay đem dược liệu đưa cho Lăng Tuyệt Trần: "Cô nương cầm chắc, thuốc này một ngày một lần, ba chén nước nấu thành một chén thuốc là được rồi, nhớ lấy nhất định phải dùng nhân lúc còn nóng, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả tốt nhất của thuốc rồi."
Hai tay Lăng Tuyệt Trần nhận lấy dược liệu từ trong tay của hắn, một tay từ trong ngực lấy ra mười khối tiền vàng, giao vào trong bàn tay ông lão vẫn còn chưa kịp thu lại: "Đây là tiền dược liệu, ngài cất đi!" Đối với người già, nàng đều luôn luôn rất tôn kính.
Ông lão kinh ngạc nhìn mười khối tiền vàng ở trong tay, có lẽ là đã thật lâu không có gặp qua nhiều tiền như vậy, tâm tình hình như có chút kích động: "Không không không, cô nương, những thứ thảo dược này không cần nhiều tiền như vậy đâu!" Nhìn một thân cẩm phục hoa lệ của cô gái ở trước mắt, nhất định là đại tiểu thư không giàu cũng quý, thật không ngờ lại tôn kính người già như vậy, đối với bộ xương già như hắn gọi một chữ ‘ ngài ’, bất luận là kẻ nào ở trước mặt người khác tôn kính như vậy thì cũng sẽ khiến người ta không tự chủ tôn kính đối phương, ở trong lòng của hắn, tiểu cô nương ở trước mắt này chính là một người thiện lương.
"Ha ha, coi như là cho A Nặc mua chút đồ ăn vặt!" Lăng Tuyệt Trần cười nhạt, cầm dược liệu xong liền xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, ông lão cũng không từ chối nữa, dù sao số tiền này, cũng đủ giúp hắn chống đỡ tiệm thuốc này qua một đoạn thời gian rất dài rồi !
Mới vừa đi được hai bước, lại bị thanh âm huyên náo ở bên ngoài cửa khiến cho bước chân dừng lại, theo đó là bốn năm người vội vàng tiến vào, chân Lăng Tuyệt Trần theo bản năng lùi ra sau hai bước, che chở dược liệu ở trong ngực, khẽ ngửa người ra sau, đúng lúc người tới đẩy cửa ra, liền điểm nhẹ mũi chân thân hình hơi chuyển đã đứng ở một bên.
Mặc dù bị ngăn cách bởi bốn năm người mới tới, nhưng ông lão vẫn còn rất tinh mắt có thể nhìn thấy động tác theo bản năng của Lăng Tuyệt Trần, ánh mắt hàm chứa tán thưởng gật đầu một cái, quả thật là nhân vật không đơn giản.