Tiếng chim vào buổi sáng sớm vẫn còn đang vang lên rộn rã tươi vui, sương mù trong ánh nắng ban mai khiến cho tầm nhìn của mọi người trở nên mơ mơ hồ hồ.
‘ Két ’
Mở cửa lớn màu đỏ của tẩm điện ra, Lăng Tuyệt Trần bước ra ngoài, toàn thân vẫn là một màu xanh lam như nước giống mọi khi, khẽ lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc, xoay người đóng cửa điện lại, đi về phía chủ điện ở phía trước.
Giày gấm màu xanh dương bước đi trên đường đá màu xanh, ánh mắt vẫn luôn cúi xuống, chăm chú nhìn mũi chân của chính mình.
"Bái kiến Lăng chủ!"
Dọc theo đường đi, liên tục có nha hoàn và người làm hành lễ với nàng.
Gặp phải loại tình cảnh này, nàng mới chịu ngẩng đầu lên, hơi gật đầu. Lăng chủ, là do Tiêu Vũ Cô truyền lệnh xuống sao, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, nàng cũng không hề để ý.
‘ Ảnh Vương Điện ’
Nhìn tấm bảng hiệu ở chính giữa đại điện, khẽ bật cười không ngừng, Ảnh Vương Đại Điện? Chính là cái mà người đời vẫn thường gọi là người mẫu nổi tiếng!
Ngẩng đầu lần nữa, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng rực rỡ toàn thân màu đỏ tía, đang ngồi xếp bằng trên nóc nhà lợp ngói lưu ly, lòng bàn tay đặt đối diện với nhau để ngang trước ngực, sương sớm màu trắng vây quanh bên người hắn, giống như chịu sự chỉ đạo của con người, tạo thành một luồng khí màu trắng nhạt ở bên người hắn, liên tục từ bốn phía tụ tập lại không ngừng, theo động tác thay đổi vị trí hai tay của hắn, chậm rãi tiến vào trong cơ thể của hắn.
Đang luyện công sao, thấy vậy, Lăng Tuyệt Trần cũng không tiện lên tiếng quấy rầy, nhìn chiếc xích đu bằng mây bên dưới tàng cây ở bên cạnh vẫn còn đang đung đưa, dứt khoát đi qua, ngồi ở trên xích đu khe khẽ ngâm nga.
Có lẽ là vì cảm thấy có người tới, hai tay của Tiêu Vũ Cô nhanh chóng xoay tròn, ngay sau đó, hơi nước vây lượn ở bốn phía bên cạnh hắn từ từ biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới thu tay lại, lông mi khẽ run chậm rãi mở hai mắt ra. Một tay chống xuống mái ngói đứng dậy phủi phủi vạt áo của mình, tóc tím tung bay, bằng mắt thường căn bản là không thể thấy rõ tốc độ, chỉ có thể nhào tới phía trước bắt được cái đuôi lưu lại của cái bóng kia, bóng người đã nhanh chóng ngồi ở bên cạnh một chiếc bàn đá khác gần xích đu, thuận tay nhấc cái ly trà cổ ở trên bàn lên, hớp nhẹ một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng: "Hôm nay sao lại tới chỗ ta"
"Ở chỗ này cũng đã được một khoảng thời gian rồi!" Khẽ cau mày, mình ra ngoài cũng đã một khoảng thời gian, vẫn chưa trở về, Sở Dạ Phong nhất định sẽ lo lắng.
Nghe thấy lời nói của nàng, Ngân Nhược và Tiểu Bạch không biết từ khi nào đã trở lại trên người của nàng bắt đầu kêu lớn tiếng. Không biết vì sao, ở chỗ này, bọn họ căn bản là không có cách nào hiện thân, ngay cả một câu cũng không nói ra được, cho nên, hai người bọn họ hy vọng nhất là có thể rời đi sớm một chút.
"Cho nên ngươi cũng muốn đi, phải không?" Tiêu Vũ Cô nhếch miệng, nàng từ đầu đến cuối vẫn là muốn rời đi, mà hắn, cũng không thể vĩnh viễn đều ở chỗ này, trải qua cuộc sống đặc biệt của mình.
Lăng Tuyệt Trần gật đầu: "Hoa Nhược Thủy, vẫn còn đang chờ Linh Tiên Thảo cứu mạng." Nếu không, hắn nhất định sẽ ngủ bất tỉnh mãi mãi trở thành người thực vật.
Động tác uống trà hơi run, ngay sau đó liền uống cạn một hớp: "Tốt, chỉ là, chỉ cần ngươi thắng được ta, ta liền để cho ngươi rời đi." Khi nói lời này sắc mặt hắn không chút thay đổi.
Mặc dù có loại cảm giác bị uy hiếp, nhưng nàng lại cười nhạt gật đầu: "Được, chúng ta liền đấu một trận." Nói thật, nhìn một màn vừa rồi, nàng quả thật là không tin rằng có thể đánh thắng hắn, tạm thời cứ đấu thử một chút.
Vừa dứt lời, tay phải giang rộng ra, một mảnh vải dài từ dưới ống tay áo của nàng bay ra, nhanh chóng xoay tròn bay về phía Tiêu Vũ Cô đang ngồi yên không nhúc nhích, dải trường lăng mang theo vầng sáng màu tím, cỗ sức mạnh lớn mạnh kia khiến cho không khí gần đó cũng rung động vù vù.
Ngay khi trường lăng bay tới bên người hắn chỉ còn cách một tấc thì vẫn không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, thân hình giống như cái bóng dần dần biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa, cái bóng màu đen còn không ngừng lần lượt thay đổi, vây lượn ở bên người nàng, nhanh chóng xoay tròn, khiến cho nàng căn bản là không có cách nào phân biệt được rốt cuộc người nào mới đúng là hắn.
Những thứ này có thể so với một đoàn được gọi là sát thủ ảnh tử kia còn lợi hại hơn.
Lăng Tuyệt Trần nhếch miệng, đối mặt với sự khiêu chiến của kẻ mạnh hơn, năng lực của bản thân mới có thể phát huy được tốt hơn.
Trường lăng tấn công thất bại, thuận thế quấn chặt xung quanh tàng cây ở bên cạnh,điểm nhẹ mũi chân, một tay cố gắng kéo trường lăng ra, thân hình bay lượn, từ trên không bay ra khỏi vòng vây của những cái bóng, xoay người một cái rơi xuống trên thân cây kia, xoay nhẹ cổ tay, trường lăng liền trở lại trong tay áo nàng.
Khẽ cau mày, suy nghĩ xem nên dùng kỹ năng gì để đối phó với với hắn. Bởi vì nàng có thể nhận thấy được rất rõ ràng hắn và nàng cũng không phải là cùng một cấp bậc, hắn cao hơn quá nhiều.
"Chiêu thức đối phó với sát thủ ảnh tử kia, đối với ta cũng vô dụng." Hắn nói không sai, cho dù dùng ánh sáng cũng vô dụng, hắn vẫn tồn tại như cũ, bởi vì đây chỉ là tốc độ của hắn, không liên quan tới ánh sáng.
Lăng Tuyệt Trần cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng biết.
Vươn ngón trỏ ra, âm thanh ‘ xèo xèo ’ truyền ra, một chuỗi ngọn lửa màu tím nhảy múa ở trên đầu ngón tay của nàng, mở lòng bàn tay ra, ngọn lửa nhảy múa trên đầu ngón tay quay người lại liền đã ở trên lòng bàn tay của nàng từ từ mở rộng. Vung tay lên, ngọn lửa thuận thế bay ra, xoay tròn trên không trung, tập hợp lại thành một quả cầu lửa, sau đó, nhanh chóng đánh úp về phía chính giữa một đám bóng người kia. Tốc độ của quả cầu lửa cũng rất nhanh, chỉ để lại một cái đuôi màu đỏ.
Nhưng khi ngọn lửa vừa bay tới thì nơi đó đã sớm không còn một cái bóng nào cả, trong nháy mắt ngọn lửa cũng biến mất không thấy.
"Tuyệt Trần, ngươi không được quên, ta là người kết hợp cả ánh sáng và hình ảnh." Tiếng nhắc nhở nhàn nhạt của Tiêu Vũ Cô từ trong không trung truyền đến.
Ánh sáng và hình ảnh?
Mặc dù không thể thấy được hắn, nhưng dù sao thì hắn cũng vẫn còn tồn tại, khẽ nhắm mắt lại, đến tột cùng phải làm sao mới có thể khiến cho hắn hiện ra nguyên hình đây?
Bột mì? Ý tưởng này rất hay, nhưng mà đây căn bản chính là nước ở xa không giải được cái khát ở gần, vô dụng, mấu chốt là phải áp dụng linh hoạt cái đã học.
Khẽ nhắm mắt lại, chỉ thấy một ngón tay của Lăng Tuyệt Trần điểm nhẹ lên trán, đây là cách dùng để mượn sức mạnh của Tinh Linh.
Ngay sau đó lập tức mở hai mắt ra, khóe miệng tà ác nhếch lên, lòng bàn tay để đối lập hướng vào phía trong khép lại, chợt thấy một cỗ hơi nước vô hình, chỉ trong khoảnh khắc đã bao vây cái bóng đang thay đổi vị trí.
Tiêu Vũ Cô ẩn thân chỗ tối chợt nhíu mày, đang muốn bay vụt qua.
‘ Ào ’
Một tiếng vừa vang lên, hắn toàn thân nhất thời bị nước giội xuống trở nên ướt sũng. Sắc mặt đen kịt nhìn một thân cẩm phục màu đỏ tía của mình, khóe miệng kịch liệt co quắp, chậm rãi dừng lại tốc độ, bóng dáng cũng liền xuất hiện ở trên không trung: "Có thể không cần công kích quần áo trên người ta hay không!"
"Nếu không thì ngay cả ngươi ở đâu ta cũng không biết, muốn ta phải làm sao mới thắng được ngươi đây!" Ánh mắt làm bộ ngây ngốc liếc nhìn sắc mặt đen kịt của hắn: "Ta không phải đã nói với ngươi rồi ư, ta là người vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì!"
Tiêu Vũ Cô khẽ giật mình, quả thật, bây giờ toàn thân hắn đều là nước, cho dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa, thì cũng chính vì tốc độ này sẽ khiến cho nước đọng trên người hắn rơi xuống, khi đó, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể tiến lên tấn công hắn. Không ngờ tốc độ vẫn luôn khiến hắn kiêu ngạo, vào giờ khắc này lại trở thành điểm yếu trí mạng của hắn.
"Cho nên, đây chính là biện pháp duy nhất của ta!" Đối mặt với địch thủ, dưới tình huống không thể nghe thấy âm thanh, chẳng lẽ còn muốn làm những việc giống như một người mù tìm đường một cách mù quáng hay sao?
Tiêu Vũ Cô ngẩng đầu lên, trong mắt có chút tán thưởng: "Nhưng mà, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm." Hắn chính là người đã sống hơn hai mươi vạn năm, làm sao có thể dễ dàng bại bởi nàng như vậy chứ.
Ngay tại thời điểm Lăng Tuyệt Trần vừa nhíu mày, chỉ thấy trong tay của hắn đột nhiên xuất hiện thêm một thanh trường kiếm màu xanh, vây quanh thân kiếm là kiếm khí màu tím đậm.
Lăng Tuyệt Trần khẽ kinh ngạc, ai nói Huyền, Khí song tu là một sự tồn tại dị thường, Tiêu Vũ Cô thế nhưng lại có thể! Hơn nữa còn là Kiếm Tôn Thất Tinh Tử cấp! Kiếm Tôn chính là cấp bậc cao nhất của người tu luyện kiếm khí.
"Nội tu không thể sánh bằng, ta không phải còn có thể so ngoại tu hay sao." Trong giọng nói có chút chế giễu nhàn nhạt, hắn như vậy, có chỗ nào có vẻ ưu buồn chứ, rõ ràng chính là nam nhân có tiềm chất phúc hắc mà.
Khẽ gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên , đối thủ có thực lực mạnh mới có thể mang lại cho mình thu hoạch bất ngờ: "Được, vậy ta cùng ngươi so kiếm khí!" Xoay nhẹ cổ tay, chỉ thấy trên tay đã nắm chặt chuôi kiếm màu tím.
"Minh Tôn Kiếm!" Lúc này Tiêu Vũ Cô mới hơi cảm thấy có chút kinh ngạc, thanh kiếm này không phải ngay từ mười bảy năm trước sau khi Diệp Gia bị diệt môn thì cũng biến mất rồi sao, tại sao lại ở trên tay của nàng!
"Trên phương diện binh khí. Ta cũng không thể thua ngươi!" Lăng Tuyệt Trần nhíu mày, ánh mắt nhìn thanh kiếm đồng ở trong tay hắn. Thân kiếm màu xanh, chính giữa mũi kiếm chạm rỗng. Mặc dù bề ngoài không dễ làm người ta chú ý như Minh Tôn Kiếm của nàng, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra thanh kiếm kia cũng không phải là một thanh kiếm bình thường.
"Không hổ là tri kỷ của ta, đây là Liệt Cương Kiếm, ngươi dùng Minh Tôn Kiếm quả thật cũng không tính là chiếm tiện nghi." Quả nhiên là có ánh mắt, không hổ là người hắn xem trọng.
Lăng Tuyệt Trần không nói gì, chỉ giơ kiếm lên ngang trước ngực, khẽ xoay tròn, Huyền Khí và Kiếm Khí màu tím hợp nhất cùng một chỗ, không ngừng xoay quanh thân kiếm. Điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhanh chóng bay khỏi thân cây, phương thức tấn công của nàng vĩnh viễn đều là trực tiếp nhất, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tiêu Vũ Cô.
Hai người bốn mắt đối diện nhau, hai thanh kiếm đan chéo chống cự lại đối phương, hai người cũng không ngừng truyền vào thân kiếm thêm nhiều Kiếm Khí hơn nữa. Luồng khí màu tím, màu trắng đan xen không ngừng tụ tập, vây quanh hai người. Thân kiếm khẽ lắc lư nhè nhẹ, phát ra tiếng vang ‘ leng keng leng keng ’. Màu trắng và màu tím không ngừng tụ tập lại, một tiếng ầm vang lên, hai người ở trên không trung nhanh chóng lui về phía sau, rơi xuống trên mặt đất rồi cùng thối lui lại mấy bước, lúc này mới đứng vững thân người.
Đem Tử Kiếm giơ cao qua đỉnh đầu: "Liệt Diễm Tử Cương!" Theo lời nàng vừa dứt, Tử Kiếm kịch liệt lắc lư, tất cả Kiếm Khí màu tím vây quanh chặt chẽ gắt gao, điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng lướt qua giống như gió, đánh úp về phía bóng dáng một tay chắp sau lưng một tay cầm kiếm, không chút để ý tới Kiếm Khí tụ tập quanh Tử Kiếm, trong lòng âm thầm cảm thán: không tệ, thời gian gắt gao có mấy tháng, Huyền Khí đã đạt tới Tử giới cao cấp, ngay cả tu vi Kiếm Khí thế nhưng cũng đạt tới Kiếm Thần sáu sao, không hổ là Thánh nữ của Thánh Vực!
Tiêu Vũ Cô hơi mím môi, vung tay lên, nói nhỏ một tiếng: Thời Không Huyễn Diệt!
Lăng Tuyệt Trần cảm thấy có cái gì đó không đúng, muốn xoay người lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, chỉ thấy động tác nhanh chóng vừa rồi của nàng đã bị ngừng lại ở trên không trung, bộ dạng giống như thịt cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết.
Đáng chết, nàng có phần sơ ý quá rồi, tại sao nàng có thể đối đãi với hắn giống như một người bình thường chứ.
Thời gian giống như dừng lại, chỉ trong nháy mắt, Liệt Cương Kiếm của Tiêu Vũ Cô đã nhắm thẳng vào cổ của nàng.
Thân hình đáp xuống mặt đất, lúc này nàng mới có thể tự do hành động, nhún nhún vai: "Hóa ra, ta thật sự rất yếu." Quả thật là còn quá yếu, Tiêu Vũ Cô không phải là đối thủ của Nguyệt Ma, nhưng nàng ngay cả Tiêu Vũ Cô cũng không thắng được, hơn nữa, nàng có thể cảm thấy được hắn không hề dùng hết toàn lực, chỉ là chơi đùa với nàng một chút mà thôi. Dưới tình huống như thế, bảo nàng làm sao đấu với Nguyệt Ma. Có thể thấy được, lựa chọn của nàng thật sự là rất sáng suốt .
Thu hồi trường kiếm lại, vỗ tay một cái, mỉm cười yếu ớt nói tiếp: "Cần gì phải bi quan, ngươi chỉ mới tu hành trong mấy tháng mà thôi, còn ta cũng đã tu luyện hơn hai mươi vạn năm, chênh lệch như hiện tại, sao có thể so sánh chứ?" Tu luyện cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, tất cả đều là nhiều năm tích lũy , nhưng mà, trong thiên hạ hiện nay, có thể có được tu vi giống như nàng, cũng chỉ có mình nàng thôi.
"Ha ha ha, Kiếm Khí chính là chủ tu của ngươi đúng không!" Mặc dù tu vi của hắn quả thật không tệ, nhưng mà khi đối diện với Kiếm Khí của hắn, nàng căn bản là không có sức chống cự.
Khẽ lắc đầu: "Không, lần này ngươi đoán sai rồi, Huyền Khí mới là chủ tu của ta, mới vừa rồi chính là dùng Huyền Khí đánh thắng ngươi!" Thời Không Huyễn Diệt là một loại chiêu thức thuộc về Hệ Thời Không, đương nhiên cũng là thuộc về Huyền Khí rồi.
"Huyền Khí?" Lăng Tuyệt Trần kêu lên, mới vừa rồi không phải là nói so Kiếm Khí hay sao?
"Là ngươi dạy cho ta , vì đạt được mục đích không chừa bất cứ thủ đoạn nào! Ta đã coi như cũng đã xuống tay lưu tình!" Tiêu Vũ Cô nhún nhún vai.
Nàng hết ý kiến, lần đầu tiên nhìn thấy có người ở dưới tình huống lừa gạt người như vậy, còn có thể chuyện giống như đương nhiên: "Ngươi học được thật nhanh!"
Tiêu Vũ Cô chỉ cười không nói, quả thật có chút thắng mà không cần dùng võ, chỉ là trong trận tỷ võ, quy củ gì cũng không tồn tại, đánh thắng mới đúng là đạo lý duy nhất tồn tại.
Chậm rãi thu hồi Tử Kiếm lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao: "Thế nào, vẫn còn muốn gạt ta sao?"
"Cái gì ••••••" Tiêu Vũ Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn đôi mắt rét lạnh như băng của nàng, trong lòng có một cỗ dự cảm xấu, nàng không phải là đã biết rồi đi!
"Ngươi còn có một thân phận khác!" Quay đầu lại, vẻ mặt thuần thục kiêng kị liếc nhìn hắn.